Mục Tiêu Thứ Nhất, Nam Cương


Người đăng: ngaythodng

Uống một chén Thiên Tiên Ngọc Lộ và ăn ít bánh ngọt, hai mẹ con Tiểu Si, Bích
Dao khôi phục lại chút nguyên khí, không còn nguy hiểm tới tính mạng. Hai nàng
đứng dậy cảm ơn bọn người Tạ đương gia, nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của họ.

Tạ đương gia không để tâm đến lắm, hắn vốn không trông mong hai nàng báo đáp
được gì cho mình, hiện tại hắn chỉ một lòng một dạ muốn kiếm thật nhiều công
đức tại Tru Tiên vị diện chứ không còn tâm trạng nào mà đi dạo ở đây.

Tạ đương gia: "Các ngươi đã không sao nữa thì mau mau rời đi, chắc hẳn người
nhà của các ngươi đang trông ngóng lắm!"

Tiểu Si: "Không biết cao tính đại danh của ân công là? Tiểu nữ tử ngày sau
phải báo đáp thật tốt ơn cứu mạng hôm nay. Ân công muốn hỏi gì, tiểu nữ tử
biết nhất định sẽ nói ra hết."

Tạ đương gia không nhiều lời, bước ra một bước hóa thành một đạo kim quang bay
về phương nam. Đám người cũng nhao nhao vận thần thông đuổi theo, trong lúc
nhất thời trên bầu trời Hồ Kỳ sơn lóe lên lưu quang khắp nơi, huyền ảo dị
thường.

Tiểu Si khẽ ngẩn ra, nàng cố gắng ghi tạc bộ dáng của đám người kia trong đầu,
xong trở về vẽ thành tranh. Về sau lại bởi vì những bức tranh này mà dẫn ra
không ít nhân quả, đương nhiên đây là chuyện của nhiều năm sau.

Đám người đuổi kịp Tạ đương gia, nhị trạch nữ Lân Tinh trêu ghẹo nói: "Ơ! Làm
việc tốt không để lại tên, thật không giống tác phong của lão gia nha!"

Tạ đương gia quang minh lẫm liệt trả lời: "Phu nhân minh giám, vi phu xưa nay
đều làm việt tốt không để lại tên."

Lân Tinh ở giữa không trung, một tay nắm chặt lỗ tai của Tạ đương gia, hỏi:
"Thành thật khai báo, rốt cục chuyện gì xảy ra? Có phải lại làm chuyện gì trái
lương tâm hay không?"

Tạ đương gia mặt mo đỏ bừng, chỉ có thể nói rõ: "Thật ra vi phu phá hiện chốn
này có vài chuyện công đức lớn lao chờ chúng ta đi làm, nếu như làm xong thì
chỗ tốt không thể đếm..."

Lân Tinh hưng phấn cheng ngang: "Vậy ngươi nhanh một chút đi! Nhanh nhanh
nhanh!"

Tạ đương gia quýnh lên.

Cùng ngày, đám người đi đến Nam Cương.

Ý nghĩ của Tạ đương gia rất đơn giản, muốn thanh trừ chướng khí trong Thập Vạn
Đại Sơn, biện pháp tốt nhất là phục sinh kẻ đã tạo ra tình trạng này là Thú
Thần, sau đó hàng phục rồi để đối phương thu hết chướng khí lại, cứ thế an tâm
chờ đợi công đức trên trời rơi xuống. (Thuận tiện cũng xem thử đệ nhất cường
giả của Tru Tiên vị diện rốt cục ra sao.)

Lại nói, muốn phục sinh Thú Thần thì cần phải tập hợp đủ thánh khí của năm tộc
tại Nam Cương, chuyện này với bọn người Tạ đương gia quả thật dễ như trở bàn
tay. Nếu như có kẻ nào can đảm không nghe lời chống lại thì mình liền tiễn bọn
hắn đi uống trà với Diêm Vương.

Nơi biên thùy Nam Cương, Tráng, Miêu, Thổ, Lê, Cao năm phân ra bởi bộ tộc khác
biệt hoặc tín ngưỡng thần minh tông giáo khác nhau. Nếu tính nhân khẩu thì
Tráng tộc đông nhất, chiếm bốn phần tổng số nhân khẩu Nam Cương; nếu tính lãnh
địa thì Miêu tộc mạnh nhất, chiếm cứ thổ địa rộng rãi phì nhiêu; đơn thuần dân
phong thì Cao Sơn nhất tộc ít người nhất nhưng cũng là nhanh nhẹn dũng mãnh
nhất. Nhưng mặc kệ là tộc nào thì cũng không thể thống nhất được Nam Cương,
chuyện này khiến cho năm tộc mâu thuẫn giằng co đánh nhau lâu dài, tiêu hao
chiến khiến cho thực lực tổng hợp của Nam Cương yếu đi rất lớn.

Tạ đương gia chuẩn bị lần lượt thu phục từng bộ tộc, tập hợp đủ năm loại thánh
khí để phục sinh Thú Thần, sau cùng tiêu trừ chướng khí trong Thập Vạn Đại
Sơn.

Tạ đương gia nói với tri tâm tỷ tỷ Lâm Thanh Nhi: "Thanh Nhi, ngươi xưa nay
quen thuộc phong thổ Miêu Cương, phần công đức này do người làm, để cho Tiểu
Bạch và Thải Y đi theo giúp ngươi."

Tri tâm tỷ tỷ hơi lo, hỏi: "Vậy còn Yêu Nguyệt tỷ tỷ và Lân Tinh tỷ tỷ thì
sao?"

Tạ đương gia khoát tay nói: "Ngươi yên tâm, công đức ở vị diện này còn nhiều,
ai cũng có phần, tuyệt không thiếu bất cứ ai."

Bấy giờ Lâm Thanh Nhi mới yên tâm, dẫn Tiểu Bạch và Thải Y đi tới phía trước
nhất. Chỉ là Lâm Thanh Nhi các nàng còn chưa kịp hiển lộ thần uy, áp dụng đại
kế thì lại gặp phải một chuyện khiến mọi người dở khóc dở cười, chính là gặp
lưu manh.

Thiên Thủy trại là nơi biên thùy Miêu Cương, cũng là nơi giáp giới bốn tộc gồm
Miêu tộc, Tráng tộc, Thổ tộc và Cao Sơn tộc, qua đó cũng là một nơi náo nhiệt.

Mọi người đi tới nơi này, chỉ cảm thấy nơi đây nhân khẩu đông đảo, thương
khách các tộc qua lại thường xuyên, chung quanh huyên náo, đủ loại ngôn ngữ
thi thoảng vang lên, hai bên đường đều là tửu lâu khách điếm, cảnh tượng quả
thật hết sức náo nhiệt.

Khi đoàn người Tạ đương gia xuất hiện ở đây thì lập tức trở thành tiêu điểm
của Thiên Thủy trại. Chuyện này cũng không kỳ quái lắm, thứ nhất là do có Thập
Vạn Đại Sơn ngăn trở nên Nam Cương và Trung Nguyên gần như đoạn tuyệt liên hệ,
lúc này lại có nhiều người mặc trang phục Trung Nguyên xuất hiện ở đây nên tự
nhiên khiến người Nam Cương xì xầm. Thứ hai, đoàn người Tạ đương gia, nữ thì
xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương; nam thì khôi ngô cao to, anh tuấn mạnh
mẽ nên tự nhiên cũng thành tiêu điểm xì xầm của các tộc nhân Nam Cương.

Ai lại chẳng thích cái đẹp.

Quả nhiên, không bao lâu sau, tiểu lưu manh phú nhị đại trong truyền thuyết
liền xuất hiện, không ngờ loại này cũng tồn tại nơi dân tộc thiểu số, nơi biên
thùy Nam Cương.

Mười mấy người bước ra khỏi đám người xung quanh, ai cũng là tráng hán cơ cơ
bắp, cao lớn thô lỗ, lưng hùm vai gấu. Tên đầu lĩnh nói giọng ngọng ngọng xen
lẫn tiếng địa phương lẫn tiếng phổ thông, bắt đầu dụ dỗ mấy vị giai nhân.

Tiểu lưu manh phú nhị đại: "Chư vị đường xa đến đây, không có tiếp đón từ xa,
thất trách. Bản nhân A Đầu Mộc là thiếu trại chủ Thiên Thủy trại, đặc biệt mời
chư vị ăn bữa cơm trưa, không biết có được chăng?"

Tạ đương gia nhủ thầm trong lòng: "Gọi ngươi là A Đầu Mộc chẳng bằng gọi là A
Đồng Mộc! Cũng tốt, trước hết tìm hiểu rõ một chút tình hình Nam Cương từ chỗ
hắn vậy."

Vốn là tri tâm tỷ tỷ Lâm Thanh Nhi khá chán ghét dạng người như A Đầu Mộc, rất
muốn đánh hắn bỏ chạy, nhưng nhìn nụ cười trên mặt đối phương thì lại không nỡ
ra tay. Đây quả thật như mọi người hay nói: Nộ quyền khó đánh kẻ mặt tươi
cười.

Đám người nhìn Tạ đương gia, chỉ thấy hắn thuần thục dựng ngón cái tay và ngón
trỏ của tay phải vừa đi vừa xoa, đám người bừng tỉnh đại ngộ, các nàng theo đó
như ngửi thấy loại gậy trúc đã lâu không gặp.

Tạ đương gia: "Người ta đã thịnh tình mời thì chúng ta không nên từ chối,
chuyện lớn như trời thì cũng phải cơm nước xong hẵng nói!"

A Đầu Mộc thấy Tạ Thiên Hổ giống như là đầu lĩnh của đám người này thì phụ
họa: "Vị nhân huynh này nói có lý, chuyện lớn như trời cũng phải cơm nước xong
mới tính, mời chư vị theo ta." (Mặc dù mục tiêu của hắn là năm nữ nhưng cũng
không thể lộ rõ trước mặt mọi người, ta mời khách chỉ mời mấy vị giai nhân, về
phần nam tính thì xin các ngươi tự tiện.)

A Đầu Mộc dẫn mọi người đi tới một nơi gọi là Thiên Thủy khách sạn, là một nơi
phục vụ ăn uống nghỉ ngơi tổng hợp.

Vào trong khách sạn rõ ràng có thể thấy được cách trang trí bên trong chịu ảnh
hưởng văn hóa Trung Thổ, tuy nhiên lão bản cùng tiểu nhị lại là người Tráng
tộc. Tráng tộc trong Nam Cương đông dân nhất, sinh hoạt cũng tương đối khá
giả, chịu ảnh hưởng Trung Thổ sâu nhất, không giống các tộc khác kiên trì đi
săn làm chủ sinh hoạt.

Chưởng quỹ khách sạn thấy A Đầu Mộc dẫn mọi người đến thì vội vàng đi ra
nghênh đón, nói lấy lòng: "Thiếu trại chủ, ngọn gió nào thổi ngài tới đây, mau
mời ngồi."

A Đầu Mộc: "Chưởng quỹ, hôm nay bản thiếu gia có khách quý đến thăm, các ngươi
mau mang đồ ăn đặc biệt ngon lên, chớ đón tiếp quý khách không chu đáo."

Chưởng quỹ khách sạn tươi cười gật đầu, quay sang phân phó tiểu nhị: "Nói bếp
trưởng nấu nướng cho thật ngon, dâng lên "Thổ Muộn Hoàng Tước", "Tam Đoạn Xà
tràng", "Khảo Hùng Vĩ", "Khảo Thu Diệp", "Ngũ tiểu trùng", "Hắc Tâm quả"...
mau mau." Hắn một hơi nói ra mười mấy loại món ăn, đa phần mọi người đều chưa
từng nghe qua, hiển nhiên là vì lấy lòng thiếu trại chủ A Đầu Mộc này.

Mấy tên ăn hàng hơi không nhịn được, thấp giọng xì xầm những món ăn này dùng
tài liệu gì.

Băng tằm Tiểu Bạch: "Thổ Muộn Hoàng Tước", "Tam Đoạn Xà tràng" tạm không nói
đến, "Khảo Hùng Vĩ" quả nhiên là món ăn kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự lấy đuôi gấu
chế biến món ăn? Nhưng mà đuôi gấu ngắn như thế, chế ra món ăn chả biết phải
cắt đuôi bao nhiêu con gấu mới được!

A Đầu Mộc thấy mỹ nữ muốn hỏi, lập tức cảm giác có mặt mũi, mỉm cười trả lời:
"Gấu này không phải gấu kia, Nam Cương có thú đặc thù tên là Trường Vĩ hùng,
đầu nó nhỏ hơn gấu đen đấu trắng chúng ta biết, nhưng chất thịt ngon hơn xa,
đuôi thì lại càng là chỗ tinh hoa, nổi danh đã lâu tại Nam Cương bản địa!"

Nghe hắn nói chuyện, mọi người ngồi trên bàn lại tò mò hơn, chuẩn bị thỏa
thích ăn hôi.


Vấn Đạo Tiên Võ Thế Giới - Chương #246