Chung Cực Kiếm Giới - Vạn Kiếm Quy Tông (2)


Người đăng: ThienKiemVoDanh

Từ xưa tới nay, Vạn Linh Kiếm trải qua vô số đời chưởng môn, ai ai cũng đều là
bậc kiếm khách kinh tài tuyệt diễm. Không nói đâu xa, nhìn vào sư phụ Vô Danh
trước mắt chính là một vị. Người đời đặt cho sư phụ hắn một biệt danh Tuyệt
Kiếm Thủ. Trời sinh có đôi tay luyện kiếm.

Thế nhưng cho dù có tài giỏi tới mức nào, các đời chưởng môn đều chưa từng có
ai lĩnh ngộ được . Tuyệt Kiếm Thủ kinh tài tuyệt diễm cũng là như vậy.

Bi kịch cũng bắt đầu từ đây. Thế gian có câu nói “việc mình làm, trời đất
chứng giám. Muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm.” Trong lúc vô tình,
Vô Danh lại biết được một tin tức động trời.

Thì ra cha mẹ hắn chân chính cũng không phải mất sớm, mà là bị người ta giết
chết. Mà chân chính hung thủ, không phải ai khác, lại chính là vị sư phụ mà Vô
Danh vô cùng tôn kính.

Sau khi bại lộ, Tuyệt Kiếm Thủ cũng không phủ nhận mà lại thẳng thắn thừa nhận
tất cả. Nguyên lai là hắn phát hiện ngày Vô Danh ra đời, trời sinh dị tượng,
thất tinh tụ hội, báo dấu hiệu hoặc là có kỳ bảo xuất thế, hoặc là một tuyệt
thế thiên tài ra đời.

Khi tới nơi, chứng kiến cũng không phải là bảo vật tuyệt thế gì, mà chỉ là một
căn nhà lá bình thường. Trong đó, có một đôi vợ chồng trẻ đang mỉm cười hạnh
phúc. Trong lòng người thiếu phụ đang ẵm một đứa bé trai mụ mẫm khỏe mạnh.

Tuyệt Kiếm Thủ thần sắc trở nên hưng phấn. Hắn nhận ra được đứa trẻ kia chính
là một tuyệt thế thiên tài. Trời sinh kiếm cốt, có thể nói sinh ra để luyện
kiếm.

Đôi phu thê trẻ kia sau khi nghe Tuyệt Kiếm Thủ bày tỏ ý tứ muốn mang đứa trẻ
đi thì nhất quyết không chịu. Thân là người kiếm khách, lãnh huyết vô tình,
nhiều lần khuyên giải đều vô ích, Tuyệt Kiếm Thủ đã ra tay giết chết đôi phu
thê, đoạt đứa trẻ mang đi.

Cái tên Vô Danh cũng chính là hắn tự đặt, vì thời điểm hắn giết hại đôi phu
thê, cũng không hề biết họ tên bọn hắn là gì, mà người như hắn cũng không để ý
chuyện nhỏ như vậy. Đã không có tên, vậy gọi là Vô Danh đi.

Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Vô Danh ánh mắt lạnh băng, nhìn về phía Tuyệt Kiếm
Thủ, thần tình phức tạp. Hắn biết, kỳ thực sư phụ hắn cũng không phải có thù
oán gì với cha mẹ hắn, đơn giản chỉ là sư phụ muốn Vô Danh có thể thay hắn phá
giải bí mật của Vạn Kiếm Quy Tông, thực hiện điều mà các đời chưởng môn chưa
từng ai làm được.

Bằng chứng là từ nhỏ tới lớn, sư phụ đều vô cùng chăm lo hắn, đối với hắn
chẳng khác như con đẻ. Ngay cả khi sự thật bại lộ, hắn vẫn bình thản đối diện.
Người đời có lẽ sẽ nói hắn là một ma đầu, có thể Vô Danh hận hắn, nhưng Tuyệt
Kiếm Thủ hắn thủy chung không hối hận.

Với Tuyệt Kiếm Thủ hắn, truy cầu cực hạn kiếm đạo mới là mục tiêu. Một khi
bước lên con đường này, vốn không có gì là tình cảm. Với hắn, đao kiếm là vô
tình.

Xúc động qua đi, Vô Danh rốt cục vẫn phải làm ra lựa chọn. Một bên là sư phụ
có ân dưỡng dục, truyền thụ, một bên là thù phụ mẫu thân sinh. Thiên hạ có
câu, đời người trung hiếu khó vẹn toàn. Quả thật, tình cảnh của Vô Danh đúng
là như thế.

Nhưng người đời nghĩ vậy, không có nghĩa là Vô Danh cũng nghĩ như vậy. Thứ hắn
truy cầu chính là tâm bình thản, không tạm niệm. Tu kiếm cũng không có nghĩa
là phải vô tình, tâm sáng như nhật nguyệt, đạo thuận tự nhiên, tùy tâm sở dục.
Đó là Đạo mà Vô Danh truy cầu

Làm người, có ơn tất trả, có oán tất báo. n oán tình thù, phân minh rõ ràng.
Hắn vì báo thù cho phụ mẫu, tự tay một kiếm phế bỏ tu vi của sư phụ có ơn
dưỡng dục, chăm lo cho hắn từ nhỏ tới lớn, một tay đào tạo hắn trở thành thiên
hạ đệ nhất cao thủ.

Đối với người luyện võ, càng là cao thủ tuyệt thế, phế bỏ tu vi thậm chí còn
đau khổ hơn so với cái chết.

Trước ánh mắt phẫn nộ cùng kinh ngạc của sư phụ, Vô Danh tự phế toàn bộ võ
công sư phụ truyền thụ, tự bạo đan điền, kinh mạch đứt đoạn, sau đó Vạn Linh
Kiếm dứt khoát xuyên tim tự kết liễu chính bản thân mình.

- Những gì ngươi cho ta, ta đều trả lại hết thảy cho ngươi.

Đó là câu nói cuối cùng của Vô Danh trước khi chết. Đổi lại là người khác,
quyền lực, địa vị, một thân tu vi đứng trên đỉnh cao nhìn xuống hết thảy, có
mấy ai quyết đoán, dứt khoát như Vô Danh.

Thế gian không có trung hiếu vẹn toàn. Nhưng Vô Danh lại làm được. Không vì
thanh danh, không vì sĩ diện, chỉ vì hai chữ

Đạo Tâm !!!


Vạn Đạo Quy Tông - Chương #2