Người đăng: thienngich
Tiêu Thần đi vào cửa sau, hắn phát hiện có một hồ nước lớn ở trước mặt, hồ
nước này rộng lớn, lại sâu không thấy đáy. Tầm mắt nhìn hướng xa xa, thấy các
thiếu niên thiên tài bát đại thế lực dùng mạnh mẽ bộ pháp cùng linh lực đạp
nước mà đi.
Hắn linh lực là lôi linh thuộc tính, rất tinh thuần, nhiều gấp đôi cùng giai,
nhưng hắn không giống như các thiếu niên kia, đạp nước mà đi, rất tốn linh
lực, nên hắn rút kiếm, dùng ngự kiếm thuật điều khiển thanh kiếm bay lơ lửng.
Hắn phi thân nhảy lên, ý đồ bay qua hồ nước này, nhưng đột nhiên, tiếng sư phụ
vang vẳng bên tai hắn :
''Tiểu tử, dưới hồ nước này có huyền cơ. !!''
''Thật sao sư phụ, nhưng trong bản đồ nói bên kia hồ mới có bảo tàng mà ?''
Hắn ngạc nhiên đap lại,
' Xuống đi sẽ biết!! '' Lão Nhân nhàn nhạt đáp lại.
Tiêu Thần tính nhảy xuống nước, nhưng hai con ngươi nhìn mảnh hồ nước, đột
nhiên phát hiện vấn đề, chờ mong nói: "Cái hồ nước này thật lớn, cũng không
biết có mấy nghìn mấy vạn dặm xa, nếu như tùy tiện xuống dưới, cũng không
cách nào thăm dò đến cái gì, phải có biện pháp có thể thời gian dài lặn xuống
vào trong nước mới được, Sư phụ ngươi có biện pháp sao ?"
''Có chứ, ta có một môn kỳ môn bí pháp, tên là '' Hô Hấp chi Pháp'', có tam
trọng. tu luyện thành Nhất trọng Quy Tức Công, sẽ như Quy vậy, hít vào đại
lượng không khí, duy trì ngươi ở dưới nước ba tiếng đồng hồ, sau một tiếng
phải ngóc đầu lên hít tiếp. Còn Nhị Trọng thì gọi là Ngư Tức Công, lỗ chân
lông giống như loài cá vậy, thở được dưới nước. Còn Tam trọng gọi là Liễm Tức
Công, có thể che dấu tu vi, hơi thở, nhịp tim đập, khiến ngươi giống xác chết
vậy .''
Ngừng một lát, Lão nhân biết hắn muốn học hết tam trọng, cười cườ nói :
'' Mà tu vi thấp như ngươi thì học nhất trọng Hô Hấp Chi Pháp ngay bây giờ thì
quá tốt rồi. Mấy trọng còn lại phải tiêu hao đại lượng thời gian '''
Gãi gãi đầu cười trừ, lão nhân vừa dứt lời, một đoạn ký ức công pháp được đưa
vào linh hồn hắn. Trong thời gian năm phút, hắn đã nắm giữ nhất trọng Hô Hấp
Chi Pháp--Quy Tức Công,
Đã học xong Quy Tức Công, Tiêu Thần không chần chừ nữa, nhao nhao nhảy vào cái
hồ nước lớn này.
Cảm giác đầu tiên của hắn về hồ nước này là: Lạnh !!
Hồ nước này lớn vậy mà không có sinh vật nào, tỏa ra khí tức Hoang Vu. Bơi về
phía dưới thêm trăm dặm, hắn không nhìn thấy bất luận một loại nào sinh vật,
thậm chí ngay cả thủy thảo đều không nhìn thấy một mảnh.
''Tiểu tử ta quên nói cho ngươi biết,hồ nước đây là một trận pháp chắc do chủ
nhân tòa bí cảnh này để lại, tu vi Luyện Hư Hợp Đạo Cảnh tiểu nhân vật .'''
Lão nhân mỉm cười nói,
Tiêu Thần cười khổ, luyện hư hợp đạo cảnh trong mắt hắn là một phương quái
vật, trog mắt lão chỉ là tiểu nhân vật. Lắc lắc đầu, hắn hỏi trọng điểm vấn đề
:
" Ngài là Vô Tình Kiếm Thần, tung hoành vũ trụ không biết bao nhiêu năm, tiểu
tử đây mạo phạm hỏi không biết Sư Phụ lão nhân gia ngài đối với không gian
trận pháp lý giải như thế nào?" Tiêu Thần lộ ra hiếm thấy lời nói nịnh nọt.
Lão Nhân trêu ghẹo nói :'' Hắc hắc, ta nói tên tiểu tử nhà ngươi, khuôn mặt
lúc nào cũng băng sương lạnh lẽo như ai thiếu nợ ngươi ấy, mà giờ lại biết
nịnh nọt sao ?'''
Thấy Tiêu Thần mặt méo xệ, lão Nhân hài lòng cười, ra vẻ uyên bác nói: "Cái hồ
nước này hẳn là không gian trận pháp huyễn hóa ra đến ảo cảnh, nếu như muốn
phá vỡ ảo cảnh liền phải tìm được mắt trận, hoặc là trận pháp vận hành quỹ
tích, theo quỹ tích tìm được đường ra. Ta vẫn cảm thấy, Bên kia hồ cũng không
phải duy nhất bảo tàng chi địa cất dấu . ngươi cứ tiếp tục bơi xuống dưới ."
Hắn theo lão chỉ dẫn, tiếp tục bơi về phía dưới, ước chừng trọn vẹn thời gian
đi khoảng gần ba canh giờ, đến lúc này hắn mới nhận ra vấn đề, làm sao ngoi
lên mặt hồ hít thêm không khí đây ? Cắn chặt răng, hắn tốc độ bơi tăng lên,
kiên trì bơi tiếp xuống, hi vọng kiếm một đường sinh cơ.
Rút cuộc, ngay lúc hắn cảm thấy mất kiên nhẫn thì dưới mặt nước đem thăm thẳm
tựa hồ hiện lên một tia ánh sáng, kinh hỷ bơi nhanh xuống, theo khoảng cách
càng phát ra gần, ánh sáng ngày càng nhiều.
"Quả nhiên dưới hồ nước cất giấu những thứ khác bảo vật, cũng không phải đều
đều tại bên kia hồ nước ." Tiêu Thần nội tâm lạnh lẽo thoáng vui vẻ lên càng
cố gắng bơi tiếp.
Tiêu Thần ngưng mắt nhìn lại, phía trước ánh sáng càng phát ra rõ ràng, dường
như một chén đèn dầu, lúc lóe sáng lúc chợt tối lại.
Nửa nén hương về sau, tia ánh sáng rút cuộc xuất hiện trước mắt hắn, thấy nó,
Tiêu Thần thoáng cười khổ, không phải ngọn đèn dầu như hắn tưởng tượng, nhưng
nó là một viên thủy cầu đường kính khoảng nữa trượng, bên trong quang ảnh lóng
lánh, sáng chói mắt.
Tiêu Thần hưng phấn không thôi, hắn ngạc nhiên nhìn thủy cầu to lớn, đột nhiên
.....lông mày hắn nhíu lại một cái.
Đằng sau viên thủy cầu to lớn này, một bãi san hô thực vật hội tụ lại một chỗ
, Được san hô bao bọc bên trong là một hố động đen sì như mực, tựa hồ có thể
thôn phệ hết thảy ánh sáng.