Gặp Lại Người Quen !!


Người đăng: thienngich

Ở ngoài Hang động......

- Khục khục, một kiếm này còn yếu quá, ý cảnh chỉ mới chạm tới biên giới
Nhập môn thôi, nên uy lực chỉ có tác dụng trấn nhiếp linh hồn, với cường độ
thân thễ củ tên Huyền Khổ thì chắc chắn không chết . Lần này chém một kiếm đối
với ta mà nói là đã cố hết sức rồi.

Tiêu Thần ho một búng máu, sắc mặt tái nhợt tự tổng kết kinh nghiệm chiến đấu
lúc nãy, kết luận ! Đây là thói quen của hắn, sau khi làm việc gì, đều tự kiểm
điểm lại bản thân.

Tiêu Thần biết, hắn mới chạm tới biên giới ý cảnh mà thôi, nên kiếm quang
cũng không tăng phúc mạnh, nó chỉ có tác dụng trấn nhiếp linh hồn, nên uy lực
kiếm quang của hắn không đủ gây trí mạng thương tổn cho thân thể tu sĩ. Tuy
lúc nãy hắn giao phong với Huyền Khổ, nhìn thoáng qua thì hắn cũng không có ăn
thiệt thòi gì, nhưng thật ra lúc nãy cứng đối cứng một quyền của Huyền Khổ ,
vũ kỹ huyền khổ có một đạo linh lực thần bí tràn vào người hắn, tàn phá thân
thể, nên mới bị nội thương.

''Nhưng thu được thanh linh kiếm, nội thương cũng là hời, giờ ngồi một lát
chữa trị vết thương vậy !! '' Âm thầm quyết định xong xuôi, hắn tìm một nơi
thoáng mát xếp bằng ngồi xuống, chữa thương.

Một nén nhang sau, hắn mở mắt, vội phun một ngụm trọc khí, tinh quang chói
lòa.

- ''Phù, rốt cuộc nội thương cũng chữa trị thất thất bát bát, không thể nói
Bất Tử Quyết chữa trị thương thế rất mạnh à, nội thương khó trị như vậy một
nén nhang là xong, mà vũ kỹ của Huyền Khổ thật thú vị, lại có thể phóng ra
một đạo linh lực tàn phá thân thể của ta từ bên trong !! ''

Mỉm cười, hắn nhìn sắc trời vẫn sáng, đứng dậy, haha cười, nói :

- Đến chỗ chân chính gọi là Bảo Tàng thôi.

Nói xong, Hắn hướng cánh rừng trước mặt mà đi.

-------------------------------------------

-ồ, phía trước thân ảnh quen quen !! Tiêu Thần xa xa phát hiện phía trước có người, bóng lưng rất quen thuộc.

Nghĩ nghĩ, hắn tăng tốc phóng lên phía trước.

Vì không che dấu hành tung, nên khi Tiêu Thần phóng đến gần hắn chục mét thì
thân ảnh quay đầu lại, cảnh giác nhìn hắn.

-Ồ, là ngươi !! Tiêu Thần !! Như gặp người quen, thân ảnh có vẻ mừng rỡ nói.

-Tiểu tử, từ lúc vào đây đến giờ mới gặp !! Tiêu Thần lạnh nhạt đáp.

-Hừ, ngươi vẫn mặt lạnh như ngày nào, với lại ta đâu thua kém tuổi với ngươi mà bảo ta tiểu tử hoài !! Đứa bé chề môi, bất mãn nói.

- Tiểu tử, ngươi biết chân chính bảo tàng ở chổ nào không ?!! Tiêu Thần đỗi
đề tài, nói.

- Là nơi thiên địa như hòa cùng một thể, là nơi .... !! Đứa bé dài dòng liên
tục nói.

-Thôi thôi, nói rõ trọng điểm !! Tiêu Thần phất tay ngăn cản hắn nói tiếp, không kiên nhẫn cắt lời.

- Là Linh Trụ Sơn !! Đứa bé đáp.

''Linh Trụ Sơn ? nó có gì đặt biệt ??'' Tiêu Thần gật đầu, hỏi.

-'' Nó có mười cái linh trụ đủ cho mười người tiến vào, trong đó có cách lĩnh ngộ võ kỹ, cảnh giới tu luyện, vân vân, và lần này mục đích mà ta tới đây cũng chỉ là muốn ngồi xếp bằng trong linh trụ tiến hành lĩnh ngộ, xem thử có thể có được vận may đột phá võ kỹ cảnh giới hay không .'' Đứa bé nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Nhíu mày, đôi mắt xẹt qua 1 tia thất vọng, Hắn mục đích xâm nhập chân chính
bảo tàng là để lấy Hoàn Linh Thảo về để hồi phục nguyên vẹn thân thể của
Nguyệt Nga,

Đứa bé đột nhiên nhớ gì đó, nói tiếp :

- Hình như còn có linh thảo, vũ kỹ, vũ khí nữa á.

-Thật ? Tiêu Thần kích động hỏi.

kỳ quái nhìn Tiêu Thần, hắn không biết tại sao người luôn lạnh nhạt, bình
thản như Tiêu Thần hội sẽ kích động như vậy. Nhưng hắn cũng đáp :

- Có chứ.

- Ha ha, nghe tiểu tử ngươi nói như vậy, ta đối với Linh Trụ này cũng có
không ít hứng thú.

Tiêu Thần hiếm thấy nở nụ cười, vui vẻ nói.

- Chỉ có hứng thú thôi thì không đủ đâu. Linh Đài cũng chỉ có mười vị trí mà
thôi. Cũng chính là nói, số người có thể vào Linh đài tu luyện cũng chỉ có
mười người. Hắc hắc, trong Bảo Tàng không gian này, tuyệt đại đa số các tông
môn gia độc đệ tử đều nhắm tới Linh trụ, cho nên muốn đạt được một trong số
những vị trí đó, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Thấy thái độ của Tiêu Thần chuyển biến, tuy khó hiểu nhưng hắn không để ý,
nói.

- Chỉ có mười người?

Nghe vậy, Tiêu Thần trước tiên là ngẩn người. Nếu như quả thật là thế, vậy thì
trước Linh trụ e rằng sẽ có không ít cuộc chiến kinh thiên động địa, máu chảy
thành sông rồi. Suy cho cùng, không ai nguyện ý nhường vị trí quan trọng này
cho kẻ khác một cách dễ dàng. Cho nên nói, nếu như trong tay không có thực lực
và sau lưng có thế lực tuyệt đối, muốn chiếm được vị trí đó cũng chẳng qua
cũng chỉ là tìm cái chết mà thôi.

- Có điều ta tin ngươi cũng cướp được nó.

Đứa bé mỉm cười nói.

- Ha ha, các đại tông môn gia tộc đệ tử cường giả như mây, ta chỉ là thế cô
lực yếu, những lời này nói ra, có lẽ vẫn còn hơi sớm một chút.

Tiêu Thần mỉm cười, nhưng cũng không thể hiện quá khoa trương. Suy cho cùng
hắn cũng không so sánh được với Huyền Khổ hay Sở Nghinh, sau lưng đều có thế
lực lớn chống đỡ. Mà so với bọn họ, Tiêu Thần dù là đệ tử Long Gia, tuy nhiên
một mình đến đây, suy cho cùng cũng thế cô lực yếu, rất dễ dàng trở thành mục
tiêu cho kẻ khác chèn ép khi dễ.

- Ngươi cùng ta đi đến đó không?

Đứa bé không quá để ý, chợt đôi mắt khẽ chuyển, nhanh chóng nói.

- Ha ha, đa tạ hảo ý tiểu tử ngươi, có điều ta đi lại một mình đã quen, vả
lại ta cũng đã đắc tội với không ít cường đại gia tộc tông môn, đi cùng với
các người, e rằng đối với các người cũng sẽ không tốt cho lắm.

Tiêu Thần cười cười, từ chối một cách uyển chuyển hảo ý của hắn. Hắn nhìn ra
được ý tứ của đối phương chính là muốn đi cùng hắn để an toàn hơn đến nơi .
Chỉ có điều hắn độc hành cũng quen, nên không có ý muốn đi chung với hắn, Vả
lại mới nhận thức không lâu, nên không tin tưởng lắm, đôi bên có thể duy trì
quan hệ bằng hữu tốt đẹp, nhưng nhất thiết cũng phải giữ một khoảng cách nào
đó. Như vậy thì đối với Tiêu Thần mà nói mới là an toàn nhất.

Nghe được lời này của Tiêu Thần, trong cặp mắt hắn lướt qua một tia thất
vọng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

- Vậy đa tạ tin tức của tiểu tử ngươi, ta xin đi trước một bước. Cáo từ!

Tiêu Thần cũng không muốn nói gì thêm, hắn liền chắp tay chào Đứa Bé một cái ,
thi triễn thân pháp, thoáng cái mất hút.

Đằng sau, Đứa bé nhìn Tiêu Thần biến mất, nhếch môi, âm thầm nói :

- Đối thủ đáng gờm đây !!.

-----------------------

P/S: Lúc viết thì toàn ra tịm nét vì không có điều kiện mua máy tính, mà tịm
nét thì không thể ra mỗi ngày được, nên có gì chậm ra chương mọi người thứ lỗi
nhé.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #86