Người đăng: thienngich
Tiêu Thần quay người, nhìn thanh linh khí, trong mắt lạnh nhạt chợt lóe lên
một tia kinh hỷ. Thanh linh khí này toàn thân là một màu đen, thế nhưng trong
mơ hồ cùng có một vài tia quang mang màu bạch sáng bóng lóe lên trên thân
kiếm.
'''Hảo kiếm, ta không nghĩ nó chỉ là linh khí hạ phẩm đơn giản vậy, ta
thấy...nó có thể là Thượng phẩm linh khí bị phong ấn .'' Lão nhân ngạc nhiên
nói.
Tiêu Thần kinh nghi, liếc mắt nhìn kỹ lại, thân kiếm vẫn là một màu đen ,
cũng không có gì đặt biệt, nhưng nhìn một lát, hắn mơ hồ cảm nhận được một
loại hương vị áp bách nhàn nhạt từ thân kiếm phát ra.
''Chả lẽ nhân phẩm bạo phát ,nhặt được bảo ?? '' Hắn không chút xấu hổ yy ,
chỉ có vậy mới giải thích được sự may mắn của hắn.
- '''Trước hết gắn lên tinh thần ấn ký rồi tính tiếp!''
Sau khi quan sát một chút, Tiêu Thần thu liễm lại tâm thần. cắn nát ngón tay ,
dùng tia máu huyết vẽ ấn ký nhận chủ,
Với cục diện hiện tại trước mắt mà lựa chọn viết ấn nhận chủ với thanh kiếm
thật sự cũng không phải là sự lựa chọn tốt lắm. Nếu kéo dài thời gian, bị bọn
người Thiếu Lâm và Ngũ Nhạc Phái phát hiện ra hắn lén cướp đoạt thanh kiếm như
thế này, tất nhiên sẽ dốc toàn lực công kích hắn.
Tuy nói nếu như đơn đả độc đấu, hắn cũng sẽ không sợ Huyền Khổ hoặc thiếu niên
ngũ Nhạc Phái liên hợp đối đầu với hắn, nhưng dù sao bên phía hai bên môn
phái vẫn còn có không ít người, nếu như đối phương tiến hành xa luân
chiến,ngay cả hắn cũng không cách nào chống đỡ nổi.
Nhưng mà, nếu có thể thuận lợi thu phục được thanh linh khí này, sức chiến đấu
của hắn không thể nghi ngờ là sẽ gia tăng lên rất nhiều. Cho dù là đối mặt
toàn bộ nhân mã của hai bên môn phái, hắn cũng sẽ không có chút e ngại.
''Phù, rốt cuộc thành công !!''
Cầm trong tay thanh linh khí, Tiêu Thần cảm giác thích không buông tay, nó
dường như tạo ra cho hắn cầm vậy, đó là hiệu quả khi thanh linh khí nhận chủ
.
''Từ nay gọi ngươi là Kiếm Hận, ngươi theo ta chém giết những thứ khiến ta
hận thù !!''
Cũng trong lúc đó.....
Ở ngoài căn phòng, trận hỗn chiến lúc trước, hiện tại vẫn còn tiếp tục kéo
dài trong chật vật. Nhân mã đôi bên chiến đấu cho đến bây giờ, tất nhiên cũng
đều có một vài thương vong nhất định.
ẦM ẦM
Chính giữa trận hỗn chiến, hai thân ảnh đột nhiên va chạm nhau vô cùng mãnh
liệt. Quyền kình và Kiếm Khí va chạm nhất thời bùng nổ, cả hai người đều lập
tức thối lui về phía sau.
- '''Sở Nghinh, ngươi thắng không nổi ta đâu, đừng lãng phí thời gian
nữa!'''
Hai bàn chân tiếp đất, Huyền Khổ nhìn về phía thiếu niên trước mặt, thoáng
nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói.
- Hừ, cho dù Ngũ Nhạc Phái ta không chiếm được Linh khí hạ phẩm kia, cũng sẽ
không cho Thiếu Lâm Phái ngươi lấy được!
Sở Nghinh hừ lạnh, nói.
- Chỉ sợ việc này không như ý muốn của ngươi rồi. Ngươi thật sự cho rằng ta
đem theo nhiều người như vậy đến đây chỉ để uổng công cùng ngươi giao chiến mà
không có kết quả gì chăng? đệ của ta đã sớm đi lấy linh khí đó . Tính thời
gian, e rằng bây giờ đã thu phục được thanh linh khí đó rồi.
Nghe vậy, trong mắt Huyền Khổ thoáng lộ vẻ châm chọc, nói.
- '''Ngươi thực sự nỡ để cho người khác đi thu phục thanh Linh Khí đó sao?'''
Nghe câu nói này, khuôn mặt mỉm cười của Sở Nghinh nhất thời biến đổi, kinh
ngạc nói.
- '''Mặc kệ là ai thu phục, tóm lại vẫn là thuộc về Thiếu Lâm Phái chúng
ta.''
Huyền Khổ nhàn nhạt cười, chợt bàn tay vung lên, một đường đạn tín hiệu xông
xuống dưới, sau đó hóa thành một đóa pháo hoa ngọc quang nổ tung.
Đây là tín hiệu đã được ước định trước, thời gian đã lâu như vậy, xem ra đệ
của ta đã thuận lợi lấy được thanh linh khí hạ phẩm, cũng nên để hắn hiện
thân rồi.
- '''Chết tiệt!'''
Bị tính kế một trận, ánh mắt đẹp của Sở Nghinh thoáng hiện lên chút giận dữ.
Chân khẽ điểm trên mặt đất, thân thể nghiên người phóng ra, thanh kiếm lại hóa
thành phong, hung hăng chém xuống Huyền Khổ.
- '''Hừ, gian ngoan mất linh '''
Nhìn thấy Sở Nghinh tiếp tục công kích, ánh mắt Huyền Khổ chợt u ám đi nhiều.
Đột nhiên tay áo hắn rung lên, một tia Kim quang đột nhiên từ bàn tay xuất ra,
sau đó hóa thành một lớp giáp bao bọc nắm tay, vung ra một quyền tiếp . Một
luồng sức mạnh đáng sợ, trực tiếp đem kiếm ảnh kia đánh cho tiêu tán đi.
- ''' Hửm, Huyền Đệ tại sao vẫn chưa lên?'''
Ngay khi ý niệm trong đầu Huyền Khổ chuyển biến, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng
lại. Một lát sau, hắn dường như nhận thấy có điều gì đó khác thường, đột nhiên
quát lên:
- ''' Tất cả dừng tay!''
Nghe tiếng quát của hắn, các chú tiểu ngay lập tức dừng tay, bay ngược về phía
sau, hạ xuống phía sau lưng Huyền Khổ . Còn các thiếu niên đệ tử Ngũ Nhạc Phái
thấy vậy, cũng không tiếp tục ra tay nữa, mà từ từ rút lui về bên cạnh Sở
Nghinh.
-''' Phong tỏa nơi này lại, những người còn lại theo ta đi tìm Huyền đệ.''
Khuôn mặt Huyền Khổ thoáng có chút ngưng trọng, quát lên.
Nghe vậy, các chú tiểu dường như cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà cũng vẫn
nghe theo mệnh lệnh của Huyền Khổ, nhanh chóng lui tản ra, đem lối ra của
động này phong tỏa hết.
Nhóm người Sở Nghinh đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, cũng thoáng có chút
ngạc nhiên. Nhưng đợi đến khi hắn định thần lại, trong ánh mắt nhất thời hiện
lên vẻ vui mừng khi kẻ khác gặp họa. Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, hình như đệ
đệ hắn thu thanh linh khí gặp chuyện không hay.
-''' Ha ha, Huyền Khổ, xem ra lực hấp dẫn của Linh Khí Hạ Phẩm quả thật không nhỏ. Vị Huyền đệ kia phải chăng đã phụ sự tín nhiệm của ngươi rồi?'''
Thiếu niên che miệng, cười nói.
-'' Hừ, Sở Nghinh, hy vọng sự việc không phải do các ngươi phá rối, nếu không, cho dù có cùng Ngũ Nhạc phái đệ tử các ngươi khai chiến, hôm nay ta cũng ắt sẽ lấy mạng ngươi!'''
Huyền Khổ âm trầm nói.
- '''Chỉ sợ ngươi làm không nổi a!''
Sở Nghinh không chút khiêm nhường, cười lạnh nói.
- '''Đi!''
Khóe mắt Huyền Khổ run lên, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trí tranh đua
với những lời nói bừa của thiếu niên, vội vàng vung tay lên, dẫn theo đám nhân
mã xông xuống dưới tìm Huyền đệ của hắn.