Tranh Đoạt !!


Người đăng: thienngich

Ở ngoài lung linh tâm .....

Trời mưa ào ào, nhưng Tiêu Thần cứ như tên ngốc, ôm chặt tấm thi thể không
trọn vẹn của Nguyệt Nga, mặt trắng bệch vì lạnh, nhưng hắn vẫn không để ý.

Hắn hối hận !!

Vì cái gì hắn lại lãnh đạm với nàng ?

Hắn Tức giận !!

Vì cái gì nàng lại vì hắn mà chết ?

Hắn hận !!

Vì cái gì hắn không bảo vệ được nàng ?

Hắn thống khổ, vô tận thống khổ.

''Sư Phụ !! Ngài ở đâu ??'' Tiêu Thần ngữ khí run rẩy, câu thông với Lung
Linh Tâm, nói.

'' Ta đây, tiểu tử, có việc gì thế ?? '' Một giọng lười biếng cất lên, đáp
.

'' Ngài có cách nào khiến thi thể Nguyệt Nga hồi phục nguyên vẹn không, nàng
thi thể không chọn vẹn !! ''' Tiêu Thần định đưa thi thể nàng bảo toàn trọn
vẹn, để sau này thực lực cao hơn tìm cách cứu nàng.

'' Ngươi chỉ cần tìm ra Hoàn Linh Thảo, ta có cách giúp ngươi . '' Lão Nhân
lười biếng đáp.

'' Ta nhất định tìm được !! '' Tiêu Thần kiên định nói.

'' Ngươi để đưa nàng vào Lung Linh Tâm, ta tìm cách bảo quản không cho thi
thể thối rữa . ''' Lão Nhân lạnh nhạt nói.

'' Tạ ơn sư phụ !! '' Tiêu Thần cảm kích nói.

Lão Nhân Phất tay, thi thể nàng tự động thu nhỏ, chui vào Lung Linh Tâm ,
thoáng cái mất hút.

Tiêu Thần đứng lên, mặt không cảm xúc hướng cánh rừng đi tới, thoáng cái mất
hút.

Hắn hiện tại muốn đến bảo tàng, hắn hi vọng Hoàn Linh Thảo có ở đó.

Sau khi trải qua nửa ngày chạy hết tốc lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng
dần đến được Bảo Tàng chi môn.
Tiêu Thần đứng trên núi cao, ánh mắt hướng ra xa, nhìn về bình nguyên ở nơi
xa xa.

Bảo Tàng Chi Môn toát lên vẻ khí tức cổ xưa, cuối cùng dần dần xuất hiện
trong tầm mắt hắn.

Nhìn Bảo Tàng Chi Môn ,Tiêu Thần nội tâm vui mừng, hắn không biết bên trong
đó ẩn chứa bao nhiêu bảo bối đang đợi đến thời điểm tái xuất trên thế gian
này…

Bảo Tàng rộng lớn đến mức khiến người ta phải cảm thấy rung động. Nhìn ra xa,
các tòa kiến trúc hùng vĩ nối liền thành một đường thẳng, trực tiếp kéo dài
đến tận cuối đường chân trời. Các loại tháp cao sừng sững chuyên dùng để tu
luyện, đều toát lên vẻ cổ xưa vô tận. Đối diện với toàn cảnh Bảo Tàng này, sức
mạnh của con người không hề nghi ngờ gì chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.

Nhìn Bảo Tàng rộng lớn đến mức nhìn không thấy tận cùng này, trong mắt Tiêu
Thần cũng toát lên một vẻ kinh ngạc không giấu nổi. Chợt trong lòng thầm than,
Không hổ là Siêu Cấp Không Gian Bảo Tàng của Việt Long Đại Lục, không ngờ lại
to lờn đến mức khủng khiếp như thế này. Quy mô như thế này, quả thực gần giống

như một đất nước nhỏ.

- ''Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, trong đó tồn tại không ít những bí ẩn.
Thiết nghĩ cho dù trong những năm gần đây đã có không ít người từ các thế lực
lớn đến nơi này, nhưng tất nhiên vẫn chưa hoàn toàn khám phá triệt để hết
được.'''

Nếu muốn khám phá cặn kẽ địa hình phức tạp này, thời gian phải tiêu hao e rằng
sẽ không hề ngắn trong khi Bảo Tàng không gian chỉ định thời gian có 1 tuần lễ
. Tuy rằng trong những năm gần đây Bảo Tàng Không Gian đã bị không ít người
tiến vào, nhưng chỉ vội vã tìm kiếm bảo vật qua loa, làm gì có thời gian cẩn
thận tìm kiếm khắp nơi ở đây?

- '''Cũng không biết rằng các thế lực của Tam đại tông môn và đám Đại gia tộc
đã đến nơi này chưa. Diện tích ở đây quá lớn, vốn không cách nào để dò xét hết
được. Không gặp bọn chúng cũng tốt, các thế lực lớn liên hợp lại, gặp tán tu
hoặc các gia tộc nhỏ là diệt, '''

Tiêu Thần tự lẩm bẩm một mình.

Đảo một vòng phía trên Bảo Tàng, Tiêu Thần nhìn vô số những đại điện bị năm
tháng mài mòn, toát lên một nét cổ xưa.

Khi hắn giảm tốc độ đi chầm chậm quanh Bảo Tàng, cũng thỉnh thoảng nhìn thấy
một số nhân ảnh lướt qua hắn, chắc hẳn cũng là một số nhân vật có bản đồ xông
đến nơi đây trước. Nhưng hắn lại vốn không chủ động xông đến bắt chuyện.

Người đến đây không phải độc hành hiệp thì cũng là đội ngũ có thế lực, đối với
người ngoài tất nhiên là sẽ không tin tưởng, đến lúc đó ngược lại không đạt
được hay ho gì, còn gây nên không ít rắc rối không cần thiết.

'' Tiểu Tử, ngọn núi phía trước có bảo bối.
- ''Thật ? ''

Tiêu Thần cũng cả kinh, mừng rỡ vội vàng hỏi.

-'' Ta lừa ngươi làm gì, hừ !'

'' ....''

Tiêu Thần xấu hổ cười, khẽ vận chuyển Liễu Nhứ Tùy Phong Thân Pháp ,lướt
nhanh đến ngọn núi khổng lồ vĩ đại đó.

Ngọn núi này cao tới ngàn trượng, các dạng quái thạch san sát, từng luồng linh
lực bốc lên vờn xung quanh núi, khiến người ta nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
Trong mơ hồ, linh lực xung quanh ngọn núi không ngờ lại có xu thế hội tụ thành
những luồng sương mù.

Ở trên đỉnh núi, các cổ tháp cao vút dùng để tu luyện được xây dựng san sán
nhau, Tiêu Thần thắc mắc tự hỏi, chẳng lẽ Bảo Tàng là một tông môn ??.

Tiêu Thần vừa mới đến, lập tức nhìu đạo ánh mắt từ các nơi nhìn tới. Đây đều
là những người đã đến trước đang tản ra tìm kiếm các nơi. Ngọn núi này hùng vĩ
như vậy, cho dù là trong Bảo Tàng rộng lớn cũng coi như rất nổi bật, cho nên
cũng đã thu hút không ít người tới đây, đang lật tung cả ngọn núi lên để tìm
bảo vật.

Mà đối với sự có mặt của Tiêu Thần, sắc mặt một số người đều mang theo sự cảnh
giác nhàn nhạt, nhưng không có ai đến ra tay, mà đều tập chung tìm kiếm bảo
vật.

Không ai tiến đến quấy rầy, Tiêu Thần cũng vui mừng trong lòng, cũng vội vàng
trực tiếp tiến vào trong một khu rừng rậm rạp, tiến thẳng vào trong thâm sơn.

Bên trong ngọn núi lớn này không ngừng ba động ra một luồng vụ khí chi lực
nhàn nhạt, khiến cho tầm nhìn cũng bị cản trở không ít.

Xuyên vào trong khu rừng rậm gần khoảng một canh giờ, cước bộ của hắn cuối
cùng cũng từ từ dừng lại. Sắc mặt hơi có chút kinh dị nhìn một tòa thạch môn
khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thạch môn này cực kỳ rộng lớn, trên đó bám đầy rêu phong. Một mùi vị cổ xưa từ
trong xộc ra mãnh liệt. Trên thạch môn đó hiển nhiên đã từng có rất nhiều phù
văn, nhưng cùng với dòng chảy thời gian hoặc là do những duyên cớ khác, những
phù văn đó lúc này đã mờ nhạt không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng trong mơ hồ
Tiêu Thần vẫn có thể cảm giác được những phù văn mà nó lưu lại vẫn còn toát ra
những luồng năng lượng cường đại.

-'' Nơi đây đã từng có người vào rồi!'' Tiêu Thần căn cứ vết chân phỏng đoán.

Hắn nhìn một kẽ hở trên thạch môn, lại nhìn qua những dấu chân đầy trên mặt
đất, không do dự tiến vào.

Tiến vào thạch môn, ánh sáng cũng trở nên u ám hơn một chút, Tiêu Thần nhanh
chóng men theo thạch đạo, nhanh chóng tiến lên phía trước. Càng đi sâu vào bên
trong, hắn cũng phát hiện ra thông đạo này hơi có chút dốc xuống, tựa hồ như
là đi thông xuống phía dưới.

Bên trong sơn động này có diện tích vô cùng rộng lớn, vả lại các con đường
thạch đạo khá nhiều, tuyến đường vô cùng phức tạp, giống như một cái mê cung
vậy. Nếu như người thường bước vào e rằng chỉ nhìn qua thì đã thấy hoa cả mắt
rồi.

Khi Tiêu Thần đối mặt với hơn trăm thạch đạo, hắn cũng có chút chần chừ, không
biết lựa chọn con đường nào. Có điều may thay luồng ba động thoắt ẩn thoắt
hiện đó lúc này chợt xuất hiện trở lại, đã chỉ cho hắn một con đường ở bên
phải. Hắn liền không chút do dự, men theo thạch đạo đó tiến vào.

Mà càng tiến sâu vào bên trong, cặp mày của Tiêu Thần cũng càng lúc càng cau
lại. Bởi vì hắn phát hiện ra, ngay đến cả nơi này cũng đã có những dấu chân đi
qua. Vả lại những dấu chân này còn khá mới, hiển nhiên trước hắn không lâu đã
có không ít người tiến vào nơi đây.

-'''Chẳng lẽ quả thật đã bị người khác nhanh chân giành mất?''

Nghĩ đến đây, cặp mày Tiêu Thần không khỏi co lại hơn nữa, tốc độ đột nhiên
gia tăng lên thêm một chút.

Khoảng mấy phút sau đó, bước chân hắn đột ngột dừng lại, lúc này, phía trước
hắn đã xuất hiện một chút ánh sáng. Hắn cẩn thận tiến từng bước từng bước một
lên phía trước.

Bất chợt, một cái động đen hình tròn cực kỳ lớn, bộ dáng lại giống như một cái
tổ ong, xuất hiện trong tầm mắt hắn.

-''' Cái này…''

Hắn thoáng có chút ngạc nhiên nhìn về phía cái động đen hình tròn đó. Cái động
đen này sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Xung quanh thành của hắc động có
dày đặc những huyệt động nhỏ. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một số chi gãy nằm
rơi rớt ở những cái huyệt động nhỏ đó, tràng cảnh nhìn qua khiến người khác có
cảm giác sợ hãi.

- Những thứ đó là Khôi Lỗi Nhân thủ hộ bảo vật, chắc bị nhân đánh gãy !

Ngay lúc hắn đang bị cảnh tượng tay chân gẫy đập vào mắt này mà thấy kinh dị,
tiếng nói của Lão Nhân đột nhiên vang lên bên tai hắn.

- ''Quả nhiên là có người đã đến đây trước!''

Lời nói tiếp theo của lão nhân cũng khiến Tiêu Thần cả kinh. Ánh mắt hắn vội
vàng nhìn theo, quả nhiên là nhìn thấy phía xa có từng đạo thân ảnh đứng sừng
sững.

-'' Là đám người của Ngũ Nhạc Phái !''

Ánh mắt của Tiêu Thần sát ý vừa nhìn qua Ngũ nhạc phái đệ tử, chợt ánh mắt
hắn khẽ chùng xuống, còn có môn phái khác.

-''Là Thiếu Lâm Phái !! '''

- ''Xem tình hình trước đã!'' Tiêu Thần âm thầm tự nói.

Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, con người lọt vào nơi này chẳng khác nào
một con kiến vậy, hắn muốn ẩn nấp là chuyện vô cùng dễ dàng.

Sau đó hắn liền lẳng lặng lướt ra thông đạo, núp vào một chỗ sau một tảng cự
thạch, nhìn đôi bên đang giương cung bạt kiếm ở bên dưới.

Do khoảng cách khá xa, tuy rằng Tiêu Thần biết là đôi bên đang tranh chấp cái
gì đó, nhưng nhất thời lại không nghe ra được rốt cuộc là đang tranh chấp vật
gì.

Lão Nhân đột nhiên cất giọng nói :

- '''Tụi nó tranh chấp Một thanh Linh Khí hạ phẩm . '''

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thần nhất thời biến đổi. Linh khí cấp bậc này có thể
chứa đựng linh lực à, mạnh mẽ tăng lực công kích lên mười phần trăm.

-'''Linh khí ở nơi nào sự phụ ?''

Ánh mắt Tiêu Thần tham lam chợt lóe lên, thấp giọng hỏi. Hắn và Tam đại tông
môn, và ngũ đại gia tộc ân oán không nhỏ, nhất là Ngũ Nhạc Phái và Thiếu Lâm
phái, hắn đương nhiên không cho bọn hắn được lợi rồi.

-''' Hắc hắc, hảo tiểu tử, lại động ý xấu rồi? Có điều ta thích, bảo bối không được lọt vào tay kẻ khác!'''

Nghe thấy lời này của Tiêu Thần, Lão Nhân ngữ khí lười biếng cũng quét sạch
,ánh mắt sáng lên, nở nụ cười quái dị.

- '''Có điều đừng vội ra tay trước, đợi bọn chúng động thủ rồi chúng ta mới
lặng lẽ lẻn vào trong, nhân lúc bọn chúng không thể phân tán tinh thần, giành
lấy thanh Linh Khí đó!''


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #81