Người đăng: thienngich
Hắn đứng dậy, rút kiếm, hướng về phía năm thiếu niên đi đến.
Năm thiếu niên muốn chạy, nhưng lại phát hiện bọn họ không thể cử động, cả
thân thế như bị thứ gì đó ràn buộc.
Bọn hắn dồn dập quỳ xuống xin tha nhưng ...... Tiêu Thần sẽ tha thứ sao ?
Tiêu Thần đau đớn nghĩ về nàng, mấy ngày trước hắn vẫn còn nói chuyện với
nàng, nhưng giờ đây, nàng vì giúp hắn ngộ ý cảnh, lại bị mấy tên chó chết
này giết chết, thi thể không chọn vẹn.
Tiêu Thần mỗi lần nghĩ đến kỷ niệm của nàng và hắn, trong lòng sự thù hận
liền trở nên nồng nặc một phần . Tiêu Thần thống khổ ôm đầu, vô tận cừu hận
xông vào tâm trí hắn, khiến hắn không làm chủ được bản thân, hắn triệt để
phát điên rồi !!
''Ta không cho bọn ngươi chết thoải mái đâu, ta cho bọn ngươi cảm nhận cái
đáng sợ hơn cả cái chết !! ''' Tiêu Thần liếm liếm môi, dữ tợn nói.
''Xoạt !! '' Tiêu Thần dùng kiếm, đi đến từng thiếu niên, chém đứt hết ''Cái
đó '' của bọn hắn.
''Á...Á...AH'' '' Đau quá mẫu thân !! '' '' Tiểu tử ,cha ta biết ngươi đối xử
với ta như vậy, ngươi sống không bằng chết !!''
''Nguyệt...Nga ....'' Tiêu Thần thống khổ gào lên, nghĩ đến cảnh nàng sắp
chết vẫn ngăn cản tên thiếu niên kia, hắn càng điên cuồng, bàn tay công kích
liên tục thân thể của năm người bọn hắn, chẳng mấy chốc, năm người huyết
nhục mơ hồ.
Dù vậy....cũng không thể phát tiết ra hết nổi hận của hắn !!
Tiêu Thần hận đến nổi muốn ăn thịt bọn hắn, nuốt huyết, đem bọn hắn chém thành
muôn mảnh, nhưng dù vậy, cũng không thể tiết ra trong lòng mối hận.
Tiêu Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên hướng phía rừng sâu bỏ đi.
Năm người sợ hãi thở phào, tưởng Tiêu Thần tha cho bọn hắn . Nhưng...
Một lát sau, Tiêu Thần quay lại, trong tay cầm một đám Bọ màu đen.
Năm người nhìn thấy con bọ trong tay Tiêu Thần, kinh hãi, vẻ mặt không ngừng
hướng Tiêu Thần lắc đầu, như cầu xin, nhưng Tiêu Thần cười, nụ cười thật
tươi, nhưng ánh mắ hắn t lạnh lẽo, bước chân chậm rãi đến chỗ năm người bọn
hắn.
Tiêu Thần khụy gối xuống, lạnh lẽo cười, lắc lắc trong tay chục con bọ, cất
giọng hỏi :
" Chắc các ngươi biết con bọ này chứ, ta cũng không nói nhiều !! '' Tiêu Thần
nhanh tay chia đều mấy con bọ bỏ vào mồm năm tên thiếu niên, rồi hắn hướng
thi thể Nguyệt Nga đi tới, bên tai hắn, không ngừng vang lên tiếng kêu thảm
thiết.
Mấy con bọ Tiêu Thần bỏ vào miệng năm thiếu niên, gọi là Huyết Khô Bọ, tụi
nó sẽ không ngừng cắn nuốt thân thể từ trong ra ngoài, mà mỗi vết cắn của mấy
con bọ này cắn gây tổn thương cả linh hồn, nạn nhân bị con bọ này xâm thực
thì hai ba ngày sau mới chết, nhưng thống khổ phải chịu sẽ tăng lên cấp số
nhân.
Tiêu Thần thoáng chốc đã bước bên cạnh thi thể nàng, hắn quỳ xuống, bàn tay
run rẩy chạm vào người nàng, bi thương nồng nặc kéo than thể nàng vào lòng.
''Tại sao nàng ngốc như vậy, Nguyệt Nga ? Tại Sao ?? Tại sao ?? ''
Nhưng nàng không trả lời .....
Rốt cuộc, không kìm chế được nữa, hắn đã ......
''Tí tách...Tí Tách ''
Tiêu Thần khóc, lần đầu tiên hắn đã khóc, lúc trước dù bị Yên Nhi phản bội
hắn cũng chưa từng khóc, mà giờ đây ....hắn lại khóc vì nàng !!
Tiêu Thần thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy, dụi đầu vào ngực nàng ,
tham lam hít thở mùi của nàng, hắn muốn nhớ kỹ mùi này . vì từ nay . hắn
không còn gặp nàng nữa !!
-------------------------------------
''Sao ngươi nhìn ta chằm chằm vậy, Nguyệt Nga ? ''
''Ta thích ngươi, không nhìn ngươi thì nhìn ai ?''
''Ta có gì tốt mà nàng thích ta ?''
'' Ta cũng không biết, nhưng tim ta đã có hình bóng của ngươi .''
''Xin lỗi, nhưng ta đã mất hi vọng với tình yêu rồi . Với lại, ta với ngươi
chưa hiểu gì về nhau, vậy nên, đừng vội yệu ta .''
''Ta không quan tâm, ta sẽ làm ngươi thấy hi vọng, dù ngươi thích ta hay
không, ta mãi không thay đỗi tình cảm ta dành cho ngươi . ''
''Tùy Ngươi !!
--------------------------------
''Tiêu Thần, ngươi bỏ ta đi à . '' ''Tiêu Thần, ngươi ở đâu ?''
Tiêu Thần nhíu mày, vận linh lực về ngực, hô to :
"' Ta ở đây !! ''
Một thoáng sau, một thân ảnh chật vật xuất hiện, là Nguyệt Nga.
Nàng khóe mắt đẫm nước, hiển nhiên là khóc rất nhiều.
Thấy Tiêu Thần, nàng liều mạng chạy đến bên hắn, vòng tay ôm chặt lưng hắn ,
nghẹn ngào nói :
''Ta tưởng ngươi bỏ ta mà đi, ta sợ lắm !! Hu Hu .''
Tiêu Thần đứng hình, nội tâm chảy xuôi dòng nước ấm, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra
lạnh lùng, gạt tay nàng ra, gõ vào đầu nàng một cái, mắng :
" Đồ Ngốc !!''
'' Ngươi mắng ta cũng được, nhưng hứa với ta cho ta đi cùng ngươi ,đừng bỏ ta
nhé ?'' Nguyệt Nga đẫm lệ, nghẹn ngào hỏi.
Thấy bộ dáng của nàng, Tiêu Thần cũng không nỡ tuyệt tình quá, lạnh nhạt nói
:
'' Được, nhưng ngươi làm vướn chân ta, là gắnh nặng cho ta, thì ta tùy thời
bỏ ngươi mà đi . '' Tiêu Thần nói xong, lạnh lùng quay đầu đi.
''Được, Được !! '' Nguyệt Nga liều mạng gật đầu
-------------------------------------
Tiêu Thần ngươi có mệt không '' '' Tiêu Thần, ta mỏi chân, cõng ta nhé '' ''
Tiêu Thần, ngươi không có nghe ta nói gì không ? ''
Tiêu Thần bộ pháp ngừng lại, cau mày nhìn Nguyệt Nga, khó hiểu hỏi :
" Ngươi than mệt mà vẫn còn sức để nói liên tục bên tai ta à ? '' Nói xong
,Tiêu Thần cũng phóng đi.
''Ngươi ......!!!'' Nguyệt Nga giậm chân, tức giận bám theo.
----------------------------------------
Từng dòng ký ức liên tục hiện trong tâm trí hắn, Tiêu Thần cảm giác, hắn đã
triệt để thích nàng rồi ,hắn hối hận đã từ chối tình cảm của nàng, và giờ
.....nàng đã không còn để hắn đáp lại tình cảm nữa.
Phải chi ...lúc nàng còn bên cạnh hắn .... hắn đối xử với nàng thật tốt ??!!