Đồ Ngốc !!


Người đăng: thienngich

iêu Thần một thoáng đã 'chén' sạch con thỏ nướng, tốc độ rất nhanh.

Nguyệt Nga nhìn Tiêu Thần ngon lành ăn đồ mà nàng nướng, nội tâm cũng hạnh
phúc lên, phải rồi, nhìn nam nhân mà mình thích ăn đồ mình nấu lại khen
ngon, thiếu nữ nào chả hạnh phúc.

Tiêu Thần liếm liếm môi, đột nhiên cảm giác thấy ai đang nhìn mình, mới quay
đầu sang, bắt gặp khuôn mặt không mấy xinh đẹp, nếu không phải nói là xấu xí
, đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm, nếu trước mặt hắn không phải là Nguyệt
Nga mà là một cô gái xấu xí khác, hắn chắc không kìm được một chưởng chụp
chết !! Qúa Hiếp dâm thị giác rồi.

Tiêu Thần lúng túng, mở miệng trước :

''Sao ngươi nhìn ta chằm chằm vậy, Nguyệt Nga ? ''

''Ta thích ngươi, không nhìn ngươi thì nhìn ai ?'' Nguyệt Nga không xấu hổ ,
hắc hắc cười, đáp.

Tiêu Thần lạnh sống lưng, lần đầu tiên hắn gặp cô nàng thế này, tỏ tình thật
bá đạo, lý trí hắn nói không thích nàng, nhưng tim hắn loạn nhịp vì nàng.

Tiêu Thần cười khổ, nói :

''Ta có gì tốt mà nàng thích ta ?''

Nguyệt Nga không suy nghĩ mà đáp ngay :

'' Ta cũng không biết, nhưng tim ta đã có hình bóng của ngươi .''

''Xin lỗi, nhưng ta đã mất hi vọng với tình yêu rồi . Với lại, ta với ngươi
chưa hiểu gì về nhau, vậy nên, đừng vội yệu ta .''

Tiêu Thần ra vẻ lạnh nhạt từ chối .Nhưng hai mắt bối rối, làm sao qua mắt
được Nguyệt Nga.

''Ta không quan tâm, ta sẽ làm ngươi thấy hi vọng, dù ngươi thích ta hay
không, ta mãi không thay đỗi tình cảm ta dành cho ngươi . '' Nguyệt Nga kiên
định nói .Nội tâm thì không xấu hổ yy nghĩ thầm : '' Hắc hắc, mặt ta thế này
, làm gì có ai thèm lấy, nhất định phải bắt ngươi thích ta, vả lại, ta cũng
thích ngươi . ''

''Tùy Ngươi !! '' Tiêu Thần lắc đầu, ngồi xếp bằng tu luyện.

Nguyệt Nga cũng không làm phiền hắn, cũng ngồi xếp bằng tu luyện.

Nữa nén nhang về sau ........

Tiêu Thần phun một ngụm trọc khí, hai mắt ẩn ẩn vẻ kích động, tu vi hắn gần
như đột phá nữa bước Hóa Khí Cửu Trọng, chỉ cần cơ duyên tới, tức khắc đột
phá.

Mở mắt, thấy nàng cũng đang tu luyện, Tiêu Thần phức tạp nhìn nàng, cũng
không phá nàng, yên lạnh đi ra ngoài.

Tiêu Thần bước ra nơi trống vắng, tập luyện võ kỹ.

Thời gian thoi đưa ,bất giác thời gian cũng tới giữa trưa.

Tiêu Thần mệt mỏi ngồi bệch xuống đất, bàn tay hắn tê rần, mồ hôi chảy đầy
áo, nhưng vẻ mặt thì sung sướng, nói :

" Bạch Hổ quyền đã đột phá đại thành, ta có thể tu luyện Chu tước quyền .''

Hắn tính tu luyện Chu Tước Quyền, nhưng vài tiếng kêu tê tâm liệt phế kêu lên
:

''Tiêu Thần, ngươi bỏ ta đi à . '' ''Tiêu Thần, ngươi ở đâu ?''

Tiêu Thần nhíu mày, vận linh lực về ngực, hô to :

"' Ta ở đây !! ''

Một thoáng sau, một thân ảnh chật vật xuất hiện, là Nguyệt Nga.

Nàng khóe mắt đẫm nước, hiển nhiên là khóc rất nhiều.

Thấy Tiêu Thần, nàng liều mạng chạy đến bên hắn, vòng tay ôm chặt lưng hắn ,
nghẹn ngào nói :

''Ta tưởng ngươi bỏ ta mà đi, ta sợ lắm !! Hu Hu .''

Tiêu Thần đứng hình, nội tâm chảy xuôi dòng nước ấm, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra
lạnh lùng, gạt tay nàng ra, gõ vào đầu nàng một cái, mắng :

" Đồ Ngốc !!''

'' Ngươi mắng ta cũng được, nhưng hứa với ta cho ta đi cùng ngươi ,đừng bỏ ta
nhé ?'' Nguyệt Nga đẫm lệ, nghẹn ngào hỏi.

Thấy bộ dáng của nàng, Tiêu Thần cũng không nỡ tuyệt tình quá, lạnh nhạt nói
:

'' Được, nhưng ngươi làm vướn chân ta, là gắnh nặng cho ta, thì ta tùy thời
bỏ ngươi mà đi . '' Tiêu Thần nói xong, lạnh lùng quay đầu đi.

''Được, Được !! '' Nguyệt Nga liều mạng gật đầu, nhưng Tiêu Thần không để ý,
lúc hắn quay đi, khóe miệng nàng từ mếu chuyển thành cười, giơ nắm đấm nhỏ
lên làm động tác ''Yeah !! '' giống như cười mưu kế thực hiện được.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #73