Cảm Giác Này...!!


Người đăng: thienngich

Tiêu Thần nằm mơ, hắn mơ thấy cùng Yên Nhi ngày tháng vui vẻ đó, lúc mà Yên
Nhi chưa phản bội hắn.

Nhưng tiếng thú rừng kêu gào phá tan mộng đẹp của hắn.

Giật mình tỉnh giấc, đột nhiên cỗ trí nhớ đâu đến tập kích đầu hắn . Cỗ trí
nhớ là cỗ trí nhớ lúc hắn bị Tâm Ma xâm chiếm.

Lý trí hắn tiếc nuối khi người hắn giết không phải nàng, nhưng trong tim hắn
lại vui mừng, đó là một cảm giác xung đột lẫn nhau, rất khó hiểu.

Cảm giác đau đớn trong đan điền làm hắn nhíu mày, khẽ cười khổ, đây là dấu
hiệu linh lực khi cạn kiệt.

Tiêu Thần đứng dậy tính khôi phục, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền tới hơi
ấm, như có người đang ôm hắn vậy.

Quay đầu lại, một thân thể nõn nà đang ôm chặt hắn . Nhưng thân thể này, hắn
hình như thấy đâu đó rồi, chính xác là lúc....hắn cứu cô gái xấu xí kia.

''Không phải là nàng chứ ?!! ''

Tiêu Thần tim đập thình thịch, con mắt run run nhìn lên khuôn mặt cô gái này.

'' Whát thờ Hợi !! '' Một khuôn mặt xấu xí hiện lên trong mắt hắn.

Tiêu Thần sắc mặt khó coi, cô nàng này chính là cô gái xấu xí hắn vô tình cứu
hôm bữa.

Vậy là người hôn hắn ...cho hắn uống lúc hắn khát, ôm hắn lúc hắn lạnh ,
là...

Đột nhiên, dòng trí nhớ lần nữa tập kích linh hồn hắn, một lúc sau, trong
linh hồn hắn, một hình ảnh hiện ra....

Thiếu nữ vẻ mặt không đẹp lắm, lại đang bị thương nặng, đang ngồi dưỡng
thương. Đột nhiên, Một người tu vi mạnh mẽ bất ngờ dùng kiếm tập kích thiếu
niên đang ôm thi thể thiếu nữ không đầu.

Nàng khóc lên, mặc kệ vết thương đang cào xé nàng, chạy vội đến bên một
thiếu niên, ôm chặt thiếu niên, muốn dùng tính mạng cứu thiếu niên.

............

Vẻ mặt khó coi của hắn dần nhu hòa, nhìn về mặt thiếu nữ, không còn thấy ghê
tởm nữa, mà thấy nàng lúc này rất đẹp.

Thiếu nữ đang ngủ, đột nhiên cảm giác có ai đang quan sát mình, hai mắt buồn
ngủ lười biếng mở ra.

''Ah '' Nàng hoảng hốt thét lên, hai tay không ngừng sờ soạng thân thể, cuối
cùng thấy quần áo còn nguyên vẹn, cuối cùng thở phào một tiếng, cất giọng
nhỏ như muỗi thì thầm oán : '' May mà chưa bị gì .''

Tiêu Thần khóe miệng giật giật, Hừ lạnh một tiếng, Lý trí thì thầm nghĩ :''
Xú như ngươi, có cho bổn công tử cũng không thèm '' Nhưng nội tâm, cảm giác
khác thường sinh ra.

Thiếu nữ như nhớ chuyện tối qua, lúc này mặt đỏ bừng, cuối đầu xuống.

'' Này, cảm ơn ngươi cứu ta, khụ khụ '' Tiêu Thần thấy không khí có chút
không hợp, mới bất đắc dĩ lên tiếng.

''Ta ..Ta '' Thiếu nữ lắp bắp, vẻ mặt tính nói nhưng thôi.

''Được rồi, giờ ta cần yên tĩnh chút khôi phục tu vi .'' Tiêu Thần bèn mở
miệng, không kiên nhẫn nói.

'' Ừm '' Nàng nhẹ nhàng ''Ưm'' Một tiếng, hai chân bước ra khỏi động.

Thấy nàng đi ra ngoài, Tiêu Thần mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thán nói :

"' Bổn công tử phong lưu tiêu sái không ngờ có lúc có một đoạn mập mờ với nữ
nhân xú như vậy .''

Lắc đầu, xua tan cảm giác khác thường đang bủa vây lòng hắn, Tiêu Thần tập
chung vào tu luyện.

Bách Lôi Quyết vận chuyển, Cuồn cuộn Lôi Linh Khí bị hắn hấp thu, chuyển hóa
thành lôi linh lực tinh khiết.

Nhưng, một mùi thơm sộc vào mũi hắn, khiến hắn đang tu luyện bị cắt đứt.

Mở mắt, là Nguyệt Nga đang tinh nghịch nhìn hắn, trên tay nàng là một con
yêu thú loại thỏ bị nướng chín vàng.

Nàng quơ quơ con thỏ trước mặt hắn, vẻ mặt ngọt ngào, nói :

'' Này đẹp trai, ngươi một ngày không ăn gì, chắc đói bụng lắm hả, ăn hôg
nà ?''

''Rột..Rột ''

Tiêu Thần xác thực đói bụng, không khách khí cướp con thỏ, ăn ngấu nghiến.

Nàng ngồi xổm, nhìn hắn ăn mà thịt dính mồm, run run người, hiển nhiên nàng
đang cười.

Từ lúc bị Yên Nhi phản bội, cảm xúc của hắn đã nhạt từ lâu, dù đối mặt với
sinh tử, hắn vẫn không chút sợ hãi, Nhưng, không hiểu sao hiện tại, hắn
cảm thấy xấu hổ, bất mãn nói :'' Ta tên Tiêu Thần, không phải tên đẹp trai ,
với lại, ta bộ dáng lúc này mắc cười lắm hả .''

''Nàng trái lại càng cười lớn, ngón tay run run chỉ cằm hắn, vui vẻ nói :

'' Ngươi có râu à . ''

Tiêu Thần sờ sờ cằm, thấy mấy cọng thịt dính trên cằm, hắn cũng nở nụ cười
xấu hổ.

'Cảm giác ấm áp này, thật thích !!' đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên câu này,
hắn ngạc nhiên, vội vàng xua tan cảm giác đó.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #72