Nguyệt Nga Hạnh Phúc !


Người đăng: thienngich

'' Ta giết được nàng rồi, hahaha, !!'' Tiêu Thần cười điên cuồng, hai chân
khụy xuống bên xác thiếu nữ, ôm vào người.

Rồi hắn khóc rống lên, nước mắt chảy xuôi bên má, hòa quyện vào với mưa ,
rớt xuống xác thiếu nữ.

Hắn giết nàng, hồn hắn vui nhưng lòng hắn đâu có vui.

Trong Lung Linh Tâm, sư phụ nhìn Tiêu Thần, gật đầu hài lòng, nói :

'' Tâm Ma phát tiết một hồi cũng tốt, kìm nén tâm ma đâu phải cách hay, đợi
khi hắn tỉnh lại, biết mình giết lầm người không phải Yên nhi, chắc thất
vọng, nhưng tâm ma cũng phát tiết ít nhiều, tâm trạng cũng khá hơn trước .
Dù mối hận vẫn còn . ''

''Hhaha, Tiểu tử, dám giết sư muội ta, chết !! ''

Nhưng, Một đường kiếm như lưu tinh không biết từ đâu ra hướng Tiêu Thần đâm
xuống.

''Không !!'' Nguyệt Nga thấy tình huống vậy, nước mắt lưng tròng, không quản
thân thể bị thương phóng lên ôm Tiêu Thần, ý đồ đỡ giùm Tiêu Thần mũi kiếm.

Nguyệt Nga ôm chặt Tiêu Thần, hai mắt nhắm lại, như đợi chết, nhưng khóe
miệng vẫn treo ngọt ngào, hạnh phúc.

Nhưng, mũi kiếm của thiếu niên chưa chạm vào Nguyệt Nga, thì ''Phốc '' một
tiếng, thanh kiếm từ dưới đất bỗng nhiên kỳ diệu bay lên, nhanh như chớp đâm
thẳng cổ thiếu niên, thiếu niên đầu rơi xuống đất.

''Là Ngự kiếm thuật.''

Tiêu Thần hai mắt huyết hồng như giảm bớt, nghi hoặc nhìn nàng, hỏi :

'' Vì Sao Đỡ Cho Ta ??''

''Vì ....Ta nợ ngươi, ta dùng cả đời, kể cả tính mạng để trả .'' Nguyệt Nga
gặp câu hỏi ngu ngơ của hắn, bật cười, ngọt ngào nói.

Gương mặt Nguyệt Nga nhăn nheo, mũi tẹt, mắt hí, lông mày một cái hướng lên
trời, một cái hướng dưới đất, trên má còn có vết bớt, răng lại hô, nàng cười
nhìn rất xấu xí, nhưng Tiêu Thần giờ phút này cảm thấy nàng xinh đẹp hơn ai
hết, bởi vì nụ cười này, hạnh phúc không một tia giả dối.

Buông xác thiếu nữ ra, Tiêu Thần run rẩy giơ bàn tay đầy máu của hắn đặt lên
má Nguyệt Nga, chạm nhẹ một cái.

Bàn tay lạnh buốt cộng với mùi máu tươi sặc lên mũi nàng, nhưng nàng không để
tâm, nàng cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết.

đôi mắt huyết hồng của Tiêu Thần cấp tốc giảm đi, ánh mắt đờ đẫn, bàn tay
chạm má Nguyệt Nga bỗng rơi xuống, thân hình ngã xuống đất . Rõ ràng là do
tiêu hao tinh thần nhiều quá, ngất xỉu.

Nguyệt Nga kinh hãi, tưởng hắn có chuyện gì, nhưng nhìn kỹ lại, biết hắn mệt
quá ngất xỉu, tâm lo lắng cũng chậm rãi tiêu thất, dùng thân thể bị thương
ôm Tiêu Thần, mặc đau đớn trên người cộng với mưa chà xát vết thương, dìu
hắn đi tìm chỗ nghĩ ngơi.

Trời nhá nhem tối, nàng mệt bở hơi tai kéo hắn vào động không người, đặt hắn
nằm xuống đất, còn mình thì đi kiếm củi khô.

Nàng tìm được củi khô nhưng ướt do mưa, vội vã ăn một viên đan dược hồi phục
tu vi, rồi dùng linh khí hong khô củi.

Củi khô, nàng cũng làm nó cháy lên, phút chốc hang động trở nên sáng sủa
hơn.

Khẽ cúi đầu xuống, thấy hắn nằm trong lòng nàng ngủ say, mọi mệt nhọc trogn
nàng bỗng chốc tan biến.

''đây là yêu sao ?'' nàng ngơ ngác tự hỏi.

Tiêu Thần bỗng nhiên run rẩy mạnh, lớ mớ nói : '' Khát Qúa !!''

Nàng giật mình, chạy ra hứng một ít nước mưa cho Tiêu Thần uống, nhưng nàng
cạy mãi mà miệng hắn vẫn cứng ngắc, không đổ nước vào được.

Bỗng nàng ''A'' một tiếng, dường như nghĩ đến cách, nhưng khuôn mặt đỏ bừng
.

nàng đổ nước vào miệng mình, rồi ghé sát môi tím đen, khô khan vì thiếu nước
của Tiêu Thần, môi áp môi.

Dường như cảm nhận được mềm mại ở môi, Tiêu Thần đôi môi khô cứng bỗng nhiên
kỳ diệu mở ra, nhưng hàm răng vẫn không chịu mở !!

Nàng lay hoay mãi, đột nhiên nghĩ ra kế, lấy lưỡi thơm tho cạy răng Tiêu
Thần,

để dòng nước ngọt ngào từ miệng nàng chảy vào miệng mình.

Dường như cảm thấy chưa đã khát, hắn còn thòm thèm nút nhẹ lưỡi nàng một cái

Nguyệt Nga xấu hổ, nhưng lưỡi vẫn không thoát khỏi môi hắn được.

Một phút sau, Tiêu Thần không cam lòng buông ra, chép chép miệng.

Nguyệt Nga ngồi dậy, cảm thấy buồn ngủ, muốn tìm chỗ ngủ, nhưng một bàn tay
hữu lực bắt lấy tay nàng.

Quay lại, là Tiêu Thần, nhưng hình như hắn chưa tỉnh. Tiêu Thần sau khi nắm
lấy tay Nguyệt Nga, miệng lớ mớ nói :

'' Yên Nhi, đừng xa ca ca, nằm chung với ca ca, đã lâu rồi ta chưa gặp muội
từ khi muội phản bội ta, ta vừa nhớ vừa hận muội lắm .''

Nàng tim bỗng chốc thắt lên, khi thấy Tiêu Thần nhắc đến cô ấy, nhận lầm
nàng với cô ấy.

Nguyệt Nga muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng gặp Tiêu Thần giọng nói bi thương ,
nội tâm mềm lòng . Do dự một chút, cũng nằm xuống kế bên Tiêu Thần.

''Ta lạnh quá !! '' Tiêu Thần rên hừ hừ nói.

Nguyệt Nga vội vàng ôm Tiêu Thần, rất chặt, như sợ hắn lạnh vậy.

''Ấm quá, ước gì mãi mãi được ôm như vậy .'' Tiêu Thần khuôn mặt bi thương
bỗng nở nụ cười hiếm gặp, nói.

Nguyệt Nga ngọt ngào cười, mi mắt nặng trĩu, cũng bắt đầu ngủ.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #71