Người đăng: thienngich
Từng tia nắng buổi sáng sớm chiếu vào sơn động . Ánh sáng khiến Tiêu Thần nheo
mắt lại, hắn cảm thán, xem ra tu luyện thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó
trời đã sáng rồi.
Hắn đứng dậy, đi ra khỏi sơn động, phóng tới sơn cốc đứa bé ở phương hướng.
Dùng Thân pháp, thoáng chốc hắn đã đến nơi, thấy đứa bé đang chăm chỉ luyện
quyền, cũng không quấy rầy, từ xa nhìn đứa bé luyện quyền.
Quyền pháp đứa bé đánh ra là quyền pháp cơ sở, nhưng nhìn kỹ thấy nó rất thâm
ảo, từ đơn giản đến phức tạp, từ phức tạp biến đơn giản, Tiêu Thần tròng
mắt cứng lại, thực lực đứa bé này sâu không lường được, quyền pháp có 1 tia
phản phất quy chân ý cảnh.
Đứa bé thu quyền, không ngạc nhiên nhìn Tiêu Thần đứng đó . hắn biết chắc là
Tiêu Thần sẽ về, nên cố ý đánh ra bộ quyền pháp này, hòng khiến Tiêu Thần
kiên kị.
Tiêu Thần đương nhiên biết ý của hắn, cũng không vạch trần, lãnh đạm nhìn
đứa bé, nói :
'' Ngươi chuẩn bị chưa ? thời gian của ta gấp gáp lắm .''
Đứa bé trên mặt thoáng vẻ không vui, cũng lạnh nhạt nói :
'' Đừng vội, ta quên chưa nói cho ngươi biết, không phải mình ta với ngươi ở
đây đâu, còn vài người giống ta và ngươi nữa .''
Tiêu Thần biết hắn đang cảnh cáo mình, rằng không nên xung đột nội bộ, kẻo
bị ngư ông đắc lợi.
Tiêu Thần cũng gật gù, thoáng sửa soạn hành lý, cùng đứa bé đi tới Đại sa
mạc. Đại sa mạc bao la vô tận, Tiêu Thần cùng đứa bé cũng đổ mồ hôi, từng
bước một tiến tới.
Bảo tàng ở Nham Thạch núi, Hắn và đứa bé đặt chân đến nơi, cảm thấy cảnh
vật như tên gọi, một dãy núi nham thạch màu xám cao sừng sững, hình
dáng khác nhau, có cái thẳng tắp như mũi nhọn, có cái mặt ngoài
từng tầng lớp lớp nham thạch, giống như miếng bánh ngàn tầng.
Trong dãy núi, Hắn và đứa bé cảm nhận vài đạo khí tức cường giả xung quanh,
Dường như nhận thấy Tiêu Thần có thực lực Hóa khí bát trọng, một số
Hóa Khí cửu trọng đều cười lạnh, hoặc là lắc đầu tặc lưỡi, giống như
Tiêu Thần sắp bước vào quan tài chứ không phải Nham Thạch núi.
Không để ý đến những ánh mắt khác thường này, Tiêu Thần và đứa bé
hít sâu một hơi, đi vào sâu trong Nham Thạch núi.
A! Một luồng gió mát lạnh thổi qua, Tiêu Thần thư thái khẽ hô lên,
nhiệt độ nơi này không thể so với bên ngoài, ít nhất nơi đây chỉ khoảng
bốn độ.
Bọn hắn tùy ý tìm một khối cự thạch ngồi xuống, để cho mắt thích
ứng với hoàn cảnh tương đối âm u trong Nham Thạch Lĩnh, Tiêu Thần lúc
này mới quan sát cảnh vật một phen, xung quanh ngoại trừ đất đá vụn
thì chỉ có vô số đá núi, giống như là một thạch lâm do nham thạch
tạo thành, nếu lạc đường ở trong này thì cũng không có gì lạ.
Sa mạc rộng lớn mặc dù là nơi nguy hiểm, Tiêu Thần cảm nhận trong sa
mạc ngoại trừ cát vàng ra thì chỉ có những đống xương trắng, loài
người căn bản không thể sống sót. Hắn cảm thán bí cảnh đúng là rộng lớn.
Trên bề mặt nham sơn gồ ghề, một thứ gì đó hơi phát sáng từ từ
đến gần chỗ bọn hắn, đợi khi cách đối phương chỉ còn một thước liền
đột nhiên bắn ra, lực bắn đi rất mạnh, tốc độ lại nhanh khiến người
ta không thể xoay sở kịp.
Lông tóc trên người dựng đứng, Tiêu Thần xoay người ngửa ra sau, mạnh
mẽ vung tay đánh ra, đây hoàn toàn là do bản năng, không hề có lý do,
cũng không hề có báo hiệu, nhưng mỗi một lần đều có thể cứu Tiêu
Thần một mạng.
Một con rắn lớn to bằng cổ tay, màu giống như nham thạch giờ phút
này đang phóng trên không trung, mở cái miệng lớn, hai cái răng nanh
lộ ra nhọn hoắc.
Nhìn cặp răng nanh bén nhọn trong miệng đại xà, linh lực trong cơ thể
Tiêu Thần càng tuôn mạnh vào tay, so với bình thường mạnh hơn rất
nhiều, một tia tím sắc hào quang hiện lên ngoài tay, loáng thoáng nghe
được tiếng xương kêu rắc rắc.
A! một Chưởng thất bại, Nham Xà so với tưởng tượng còn kinh khủng hơn
nhiều, thân thể ở trên hư không thoáng cái xoay người né tránh chưởng
kình mãnh liệt, tiếp theo co người lại, lấy tốc độ không dưới lúc
trước bắn đến cắn vào yết hầu Tiêu Thần.
Thân thể Tiêu Thần di động trên mặt đất, Tiêu Thần gắt gao cầm một
phần cổ của Nham Xà, lòng bàn tay đại phóng hào quang, thanh âm tích
tích rõ ràng tăng lên nhiều hơn.
Dưới năng lượng của lôi điện, thân thể Nham Xà rất nhanh bị tê liệt,
co quắp vài cái rồi bất động.
Tiêu Thần không do dự cầm đuôi rắn, quay hai vòng đập đầu nó xuống
tảng đá, máu tươi văng khắp nơi, cái đầu hình tam giác to cỡ bàn tay
của Nham Xà nhất thời văng tung tóe.
Nhìn dấu vết trên mặt đất, Tiêu Thần cười khổ một tiếng, mới vừa
rồi thật đúng là thiếu chút nữa đã bỏ mạng, yết hầu là nhược
điểm của con người, bị cắn trúng có thể nói là phải chết, dù có
giải độc hoàn cũng không kịp chữa trị.
"Huynh đệ, bản lãnh tốt lắm, ngươi đúng là một trong số ít người
có thể thoát được công kích của Nham Xà, nó có tốc độ sánh ngang Hóa
Thần cảnh nhất trọng sơ kỳ ." Lúc nãy đứa bé không ra tay, chỉ quan sát Tiêu
Thần, một lúc sau mở miệng nói.
Tiêu Thần thản nhiên nói: "Chỉ là may mắn mà thôi."
"Nham Thạch Lĩnh mỗi bước đi đều nguy hiểm, nếu không ngại thì cùng
nhau lập đội, lúc có được bảo tàng, mọi người chia đều, thế nào?"
Một giọng nói cất lên, trước mặt hắn là hai thanh niên Hóa Khí cửu trọng, là
người Ngũ Nhạc Phái.
Thoáng cân nhắc một phen, Tiêu Thần gật đầu: "Cũng được! Bốn người
hẳn là nhanh hơn một chút."
Nghe vậy, hai tên ngũ Nhạc Phái cũng có chút cao hứng, đồng bạn mạnh
thì thu hoạch cũng nhiều hơn, đây là điều kiện tiên quyết, bọn họ
cũng từng tìm vài người để lập đội, bất quá phần lớn hoặc đều
có đội, hoặc là lạnh lùng cự tuyệt.