Giao Phong !!


Người đăng: thienngich

Ở một nơi cách đó không xa, đứa bé ấy đang theo dõi Tiêu Thần.

'' Không tệ, một kiếm khiến người thực lực ngang hắn hay dưới hắn, bất giác
bị kéo vào trong ý cảnh của hắn, cũng ưu thương rơi lệ, mà đã thất thần rơi
lệ, kết cục chỉ có chết. Ta linh hồn lực đã là Nhiếp vật cảnh nhất trọng thế
mà vẫn có chút thất thần . '' Đứa bé nhìn Tiêu Thần chém ra một kiếm, tán
thưởng nói.

-------------------

Sau khi chém xong một kiếm, Tiêu Thần cảm giác vô lực ập xuống, ngã xuống
đất, thở hồng hộc.

Trong đầu hắn vang lên tiếng nói, là của Sư Phụ, lão tán thưởng nhìn hắn ,
nói :

'' Một kiếm này có một chút linh hồn công kích, không tệ, không tệ !!''

Được một lão già mắt cao hơn đầu tán thưởng thì chứng minh, một kiếm kia rất
khủng bố.

Tiêu Thần cảm giác tự hào, nhưng hắn nghĩ nghĩ gì đó, nhíu mày, cười khổ
đáp :

'' Chỉ khi nào tâm trạng ta ưu thương như bây giờ mới có thể chém ra một kiếm
kia, trạng thái bình thường, không cách nào chém ra được. ''

'' Ngươi khi nào chém ra được Vô Tình một kiếm kia của ta, thì đảm bảo không
thua kém Hận Tình một kiếm của ngươi, và ngươi nếu ngộ và chém ra được, thì
ta chỉ ngươi cách tùy ý chém ra Hận tình một kiếm .'' Lão Sư Phụ mỉm cười nói.

'' Là Thật ?'' Tiêu Thần vui vẻ hỏi.

''Ta đã quá lừa ngươi bao giờ chưa ??'' Lão râu mép dựng ngược, khí mắng.

Tiêu Thần cười trừ, miệng ngoài liên tục ''Không có '' hai chữ, nhưng trong
lòng thì thầm mắng :

'' Rất nhiều đằng khác. ''

''À quên nói ngươi biết, đứa bé kia quan sát ngươi nãy giờ, cường độ linh
hồn cao hơn ngươi một chút, như là đạt đến Nhiếp Vật chi cảnh nhất trọng ,
cẩn thận chút, ta đi đây .'' Nói rồi, âm thanh lão cũng biến mất.

Tiêu Thần cũng mặc kệ lão, cất kiếm vào bên hông, hai tay chấp sau lưng, bộ
dạng thần thần bí bí, mở miệng nói :

'' Ra đi tiểu tử, coi đủ chưa .?! ''

'' Không ngờ ngươi lại phát hiện được ta .!! ''' Một tiếng cười khổ phát ra ,
xuất hiện sau lưng hắn là đứa bé đấy.

'' Tiểu tử ngươi không ngủ được ?? '' Tiêu Thần hờ hững nói,

'' Qủa thật không ngủ được, ta....'' Đứa bé đang trả lời, đột nhiên mũi kiếm
như lưu tinh hướng hắn chém tới, rất nhanh, đó là '' Vô ảnh kiếm pháp .''

'' Khô mộc đại na di '' Đứa bé vội vàng đánh ra vũ kỹ của mình.

Thấy Vô Ảnh Kiếm Pháp bị nhìn thấy, Tiêu Thần mặt không đỗi sắc, chuyển qua
''Bách Lôi Kiếm Pháp ''

Kiếm quang tỏa ra tia lửa điện, hướng về tim hắn đâm xuống, nhưng mũi kiếm
chạm vào tay đứa bé, lại đột nhiên xoay tròn, phản kích ngược lại hắn.

Tiêu Thần quyết đoán, nhanh tay thả kiếm, dùng lôi linh lực đập vào cán kiếm
. Mượn lực phản chấn lùi ra sau mấy mét, thanh kiếm trong tay do bị hai nguồn
lực đập vào hai đầu, nên bị đứt gãy làm đôi.

'' Đôi mắt thật sắc bén !! '' Tiêu Thần đôi mắt hờ hững chợt lóe sáng.

'' Ngươi ..ngươi ...tại sao công kích ta ? '' Đứa bé hoảng sợ không nhẹ, thở
hồng hộc, nói . Nếu linh hồn hắn thấp hơn một chút, thì hắn chắc không đỡ
được Vô Ảnh một kiếm, thật sự quá nhanh..

'' Tốt, thực lực ngươi được ta tán thành, bây giờ ngươi nói ta nghe bảo vật
gì mà ngươi lại tìm kiếm, và phương pháp ra khỏi bí cảnh này và thành thành
thật thật nói ta nghe, ngươi gặp ta lúc nào ?? !!.'' Tiêu Thần bộ dáng vẫn hờ
hững, trường kiếm đã đeo bên hông tự lúc nào, như là một đứa trẻ vô hại vậy
.

Tuy vậy, đứa bé vẫn không chút nào lơ là, suy nghĩ một chút ,cười khổ, tay
trái lột lớp da trên mặt ra, hiện lên một gương mặt bình thường, nhưng Tiêu
Thần ngạc nhiên, vì hắn chính là đứa bé đi chung với hắn ở ngoài bí cảnh,

'' Ngươi che dấu gương mặt vì mục đính gì ?''

Tiêu Thần lạnh nhạt hỏi, trong lòng thì âm thầm suy đoán.

Đứa bé cười khổ, đáp :

''Ta không muốn ngươi biết mặt ta, vì chúng ta chưa quen nhau lắm, nếu ta và
ngươi đi đoạt bảo vật, lỡ ngươi tiết lộ ta có bảo vật, lúc đó ta sẽ gặp nguy
hiểm .''

"'Vậy ,bảo vật là gì, nó ở đâu ?'' Tiêu Thần ngữ khí hòa hoãn đôi chút, vì
hắn tu vi vẫn là Hóa Khí thất trọng đỉnh, hắn không chắc 100% chiếm hạng nhất
ngoại môn, vì vậy, bảo vật luôn là thứ hắn cần lúc này,

'' Bảo vật ở phía bắc cái bí cảnh này, nơi mà Sa mạc vô tận . ta từ di tích
cổ tìm thấy ghi chép về nó, còn bảo vật là gì, ta cũng không rõ .'' Đứa bé
mỉm cười, giải thích.

''Tốt, mai ta với ngươi đồng hành đi lấy nó, giờ ta phải tìm một chỗ an tĩnh
đi tu luyện đã,ngươi đi về sơn cốc nghĩ đi '' Tiêu Thần phất tay, thi triển
Liễu nhứ Tùy Phong thân pháp vận chuyển, thoáng chốc biến mất khỏi tầm mắt
đứa bé.

Đứa bé nhìn bóng Tiêu Thần tiêu thất khỏi tầm mắt, cũng lắc đầu, hướng sơn
cốc đi về.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #63