Người đăng: thienngich
''Đứng lại, Yên nhi !! ''
Giữa vườn hoa, khung cảnh thần tiên, một tiểu tử và tiểu nữ tử vui đùa dạo
chơi, trông rất hạnh phúc.
'''Bắt được muội rồi nhé, coi trốn ở đâu .'' tiểu nam hài ôm tiểu nữ hài,
hướng vườn hoa nằm xuống.
'' Hic, ca ca chơi xấu . ca ca bại hoại .'' Thiếu nữ chu môi, hờn giỗi nói.
'' Ta còn có chiêu xấu hơn nè .!! '' Nói rồi, thiếu niên đôi môi áp môi thiếu
nữ.
Thiếu nữ chống cự cho có lệ, rồi cũng thả ra, mặt kệ chiếc lưỡi càn quét môi
nàng.
Nhưng đột nhiên, khung cảnh đấy rạn nứt ra, sụp đổ.
Một khung cảnh khác lại hiện ra trước mắt.
Thân thể tiểu nam hài đang bám vào sợi dây, tình trạng rất nguy hiểm . Tiểu
nữ hài cũng bám vào sợi dây, nhưng đứng cao hơn tiểu nam hài.
Hai tròng mắt tiểu nữ hài chợt lóe một tia tàn nhẫn, đột nhiên ra tay, xé gió
một tiếng, sợi dây mà tiểu nam hài đang cố gắng nắm chặt lại bất ngờ bị đứt
ra làm đôi.
Thân thể tiểu nam hài tít tắp rơi xuống, tròng mắt tiểu nam hài toát lên vẻ
không thể tin nhìn thiếu nữ, chỉ kịp hô lên được một tiếng như xé lòng. ''
Tại Sao ???'' chứa đầy hận ý và nghi hoặc.
Đáp lại sự nghi vấn của tiểu nam hài chỉ là một tiếng lạnh lùng, ''Muội xin
lỗi .!! ''
Tiểu nam hài phun búng máu ,chìm vào vực sâu, mất hút.
----------------------------------------
''Hô '' Tiêu Thần giật mình bật dậy, mồ hôi đổ trên trán ròng ròng, hắn gặp
ác mộng.
Nhìn bên ngoài trời vẫn còn tối, Tiêu Thần cũng không ngủ nữa. Bật dậy, đi
ra ngoài dạo.
Trời bên ngoài lạnh lẽo, thổi vào má hắn, mát rượi.
Hít thở không khí trong lành, tâm hắn cũng nhẹ đi một chút, hắn trèo lên
ngọn đồi, tìm chỗ sạch sẽ nằm xuống.
Nhìn ánh trăng nhuộm màu đỏ, rất thê lương, khiến lòng hắn cũng thê lương
theo.
''Tại sao trong mơ, hình ảnh nàng cũng hiện lên, cào xé lòng ta, tim can ta
, nghĩ đến nàng, ta vừa yêu vừa hận. Nàng đã là tâm ma của ta, ta muốn thoát
khỏi tâm ma, chỉ có cách chém đi tâm ma, chính là nàng .!! ''
Thở dài, Tiêu Thần bất giác thèm thuốc lá, nhưng hắn lập tức cười trừ, ở dị
giới này có thuốc lá sao ?
Ngồi ngắm trăng, nhưng tâm trí hắn chỉ mghĩ đến nàng, lòng Tiêu Thần bỗng
xúc động, cất lên câu hát thê lương :
'' Nghẹn ngào giây phúc ta chấp nhận sống không cần nhau, chẳng khác chi thế
giới này thiếu đi Mặt trời.
Tại sao ta phải hận thù nhau mãi mãi ? biết đến khi nào.... ? ''
Mỗi câu hát, Tiêu Thần nước mắt không ngừng tuông rơi, chảy dài trên gò má
hốc hác
.
''Ta không cam tâm, ta muốn giết nàng, bắt nàng trả giá !! ''
HẬN !! HẬN !! HẬN !! TÌNH !! TÌNH !! TÌNH !!
Tiêu Thần đứng dậy, rút kiếm, không hoa mỹ mà chém ra một kiếm, mang theo
nỗi thống hận, nỗi đau khổ ,nỗi nhớ mong, nỗi cô đơn, sát ý ,dung hợp vào
một kiếm.
Gió gào thét ............Thời gian phản phất như dừng lại, Thiên Địa vô tình
bỗng trở nên có cảm xúc, rơi lệ vì một kiếm.
Đây là ta Hận Tình chi Kiếm !! Chúng Sinh rơi lệ !!