Người đăng: thienngich
Khẽ liếc nhìn Tiêu Thần, Lão nhân hài lòng gật gù, trầm giọng nói :
-"Một lúc nữa nếu như ngươi thực sự không chịu nổi hắc ám ma hỏa đốt cháy, tuyệt đối không nên kiên cường chống đỡ, bằng không bắp thịt của ngươi cùng nội tạng, kinh mạch sẽ phải chịu tổn thương cực lớn, sau đó tu luyện, sẽ có rất lớn phiền phức."
"Ta biết rồi."
Tiêu Thần trong lòng rùng mình, con mắt nhìn chằm chằm hỏa diễm quỷ dị màu đen
, trên mặt mỉm cười biến mất.
Lão nhân không nói nữa, bàn tay hướng về trước duỗi một cái, Hắc Ám ma hỏa
liền rời khỏi lòng bàn tay của hắn, chậm rãi hướng về trước người Tiêu Thần
bay tới.
Hắc Ám ma hỏa cách Tiêu Thần còn có khoảng một trượng xa thì Tiêu Thần cảm
giác một luồng khí tức cực nóng, bao phủ toàn thân hắn, thật giống trong người
hắn xuất hiện một cái bếp lò vậy.
Tuy rằng hắn đã ngờ tới Hắc Ám ma hỏa không thể so với hỏa diểm bình thường,
thế nhưng Tiêu Thần cũng không nghĩ tới nhìn như nhỏ bé hỏa diễm, lại có uy
lực dọa người như vậy. Ngay sau đó hắn hít một hơi thật sâu, ngưng thần mà
chống đỡ.
Rốt cục, Hắc Ám ma hỏa tiếp xúc được Tiêu Thần da thịt trần trụi. Khuôn mặt,
bắp thịt của Tiêu Thần nhất thời vặn vẹo, cái cảm giác này giống như một nồi
nước sôi bỗng nhiên dội đến trên người. Tiêu Thần cắn chặt hàm răng, không nói
tiếng nào, thế nhưng trên mặt, trên trán, từ lâu đã bị mồ hôi che kín.
Không chờ Tiêu Thần thở một hơi, Hắc Ám ma hỏa bỗng nhiên chui vào Tiêu Thần
làn da, biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này, dòng máu trong cơ thể Tiêu Thần giống như đã biến thành dầu hỏa. Hắc
Ám ma hỏa khuếch tán trong cơ thể Tiêu Thần, lan tràn khắp nơi trong kinh
mạch, bắp thịt, nội tạng, chỉ là trong nháy mắt, da dẻ bề ngoài của hắn biến
thành đỏ chót.
Cảm giác đau đớn đến tan nát cõi lòng, nhất thời truyền khắp toàn thân Tiêu
Thần, hắn chỉ cảm thấy cả người hắn tựa như đang nằm trong chảo dầu, hắn gắt
gao cắn vào hàm răng, bản tính cố chấp, tàn nhẫn của Tiêu Thần hoàn toàn kích
phát ra, hai mắt hắn đỏ bừng, tràn đầy bất khuất, kiên nghị.
lão nhân lẳng lặng nhìn kỹ Tiêu Thần, ánh mắt lão nhìn như bình tĩnh, nhưng
thỉnh thoảng xuất hiện vẻ sốt sắng, lo lắng.
Lúc này, bên ngoài thân thể củaTiêu Thần càng thêm đỏ chót, thật giống tôm hùm
bị nướng chín, bên trong lỗ mũi của hắn, trong kẽ răng, đều lộ ra màu đỏ. Bắp
thịt trên người hắn kịch liệt run rẩy.
"Rầm" một tiếng, Tiêu Thần rốt cuộc cũng không đứng thẳng được, hai chân mềm
nhũn, liền ngã ngồi trên đất, hắn gian nan nhìn chằm chằm sư phụ, dùng hết
toàn thân khí lực, chậm rãi lắc lắc đầu, ra hiệu sư phụ hắn để cho mình kiên
trì.
"Đứa nhỏ này, cũng thật cố chấp." Nhìn dáng dấp Tiêu Thần đau khổ đến cực
điểm, rồi lại kiên cường chống đỡ, ánh mắt lão nhân phức tạp, chân mày hơi
nhíu lại, trên mặt mang theo vẻ không đành lòng lắc lắc đầu.
Lại quá nửa đêm, Tiêu Thần rốt cuộc không có cách nào ngồi vững vàng, thân thể
nằm nghiêng một bên như người tàn tật, nằm ngã trên mặt đất. da thịt cả người
hắn đỏ đậm như máu, một lát sau da thịt của hắn dần dần bắt đầu nức nẻ, bởi vì
tạp chất trong cơ thể hắn bị Hắc Ám chân hỏa đốt cháy, tạp chất trong kinh
mạch bị hắc ám chân hỏa thôn phệ ,mở rộng ra .Huyết dịch được hắm ám ma hỏa
luyện nên vô cùng tinh khiết.
Nhìn sơ qua da hắn giống như da dẻ của tác giả trong ngày mùa hè trời nóng ở
thành phố hồ chí minh, vô cùng bi thảm ahh.
Thế nhưng, cho dù chật vật đến mức độ này, Tiêu Thần vẫn không rên một tiếng,
hai hàm răng của hắn, bởi vì đau đớn nên hắn quá dùng sức cắn, nên máu tươi đã
tràn đầy trong miệng
"Quên đi, có thể chịu đựng đến trình độ như thế này, đã xem như là rất tốt."
lão nhân không đành lòng nhìn nữa, than nhẹ một tiếng, liền muốn ngừng lại.
"Ồ?" lão bỗng nhiên kêu nhẹ một tiếng, con mắt bỗng nhiên trợn to.
Lúc này da thịt toàn thân Tiêu Thần nứt thành mảnh vỡ, thế nhưng đột nhiên sợi
dây truyền màu đen kịt in hình Chim Băng trên ngực hắn đột nhiên tỏa ra một
đạo ánh sáng màu xanh, da thịt hắn dính ánh sáng màu xanh từ dây chuyền truyền
đến, lập tức từ màu đen sì chuyển biến thành màu đen xanh.
Tựa hồ một mảnh da thịt bị hắc ám hỏa diễm đốt, bị ánh sáng màu xanh dung hợp
như thế.
Tiếp theo, hào quang màu xanh đen lấy tốc độ có thể thấy rõ ràng, bắt đầu
hướng về toàn thân Tiêu Thần lan tràn, tốc độ của nó cũng không nhanh, thế
nhưng nó chiếu đến một mảnh da thịt, màu sắc da thịt đen nhánh liền lập tức
biến mất, chuyển hóa thành màu đen xanh.
Đồng thời hào quang màu xanh này cùng hắc ám ma hỏa sau khi dung hợp, còn
giống như sản sinh hiệu quả đặc thù, da dẻ Tiêu Thần bị khô nứt cũng bắt
đầu cấp tốc khép lại.
"Chuyện này. . . Cái này chẳng lẽ là. . ." '
Trong con ngươi của lão nhân từ lâu đã không có chút rung động nào đột nhiên
biến thành ngạc nhiên. lão ngơ ngác nhìn kỹ ánh sáng màu xanh chậm rãi che kín
toàn thân Tiêu Thần, trong ánh mắt lão tràn ngập khiếp sợ, mừng rỡ.
Tiêu Thần không biết biến hóa của thân thể hắn, hắn vẫn đang liều mạng cắn
răng chịu đựng đau nhức, ngay khi ngũ tạng muốn vỡ nát, liền cốt tủy đều phải
bị đốt thành tro, bỗng nhiên hắn cảm thấy một luồng khí lưu mát mẻ, từ chính
ngực mình phát ra, đồng thời lan tỏa ra toàn thân.
Cảm giác mát mẻ bao phủ toàn thân hắn, mỗi khối bắp thịt, mỗi khối nội tạng,
mỗi đoạn xương cốt,mỗi đường kinh mạch trong cơ thể hắn đều không tự chủ được
giống như có sinh mệnh hưng phấn nhảy lên mấy cái.
Thống khổ của Tiêu Thần bị ánh sáng màu xanh bao phủ khắp thân thể đã biến mất
hầu như không còn, trong lòng cảm giác rất thư sướng, thoải mái.
Tiêu Thần gương mặt vốn bị hỏa đốt đến đen kịt, lại hoàn toàn biến thành màu
đen xanh.
Mà ngay khi da thịt Tiêu Thần hoàn toàn biến thành màu đen xanh, ánh sáng toát
ra từ dây chuyền trên cổ hắn đột nhiên liền trở nên ảm đạm, biến mất không còn
tăm hơi.Tiêu Thần tự nhiên không thấy biến hóa của sợi dây chuyền trên ngực
mình.
Đột nhiên một luồng tạp chất máu đen chảy ra phủ đầy người hắn. Khi luồng tạp
chất này chảy ra, bên ngoài thân thể Tiêu Thần có màu xanh đen chậm rãi rút
đi, khôi phục thành màu da thường ngày.
"Chuyện này. . . tạp chất .....chả lẽ ta đột phá Hóa Khí Kỳ tam trọng? !" Tiêu
Thần cảm giác mỗi tấc thân thể có sức mạnh vô cùng lớn, làm hắn kinh hỷ cực
kỳ.
Trong thân thể xả tạp chất, nghĩa là mỗi khi đột phá một tầng, tạp chất xả đi
một phần,đến hóa thần kỳ thì tạp chất đã gần như không còn.
hóa thần kỳ cũng được xem là thần với Phàm nhân cách biệt.
Tiêu Thần ước mơ tiến vào hóa khí tam trọng,tự nhiên biết xả tạp chất là ý vị
thế nào.
Tuy rằng mới vừa rồi hắn bị hắc ám ma hỏa đốt cháy cả người, hắn nghĩ sự
thốnng khổ ấy không phải người thường có thể chịu nổi. Thế nhưng khi hắn cắn
răng vượt qua đau khổ,dĩ nhiên là chỉ là vẻn vẹn một đêm liền đột phá !
Không phải sư phụ nói ba ngày sao? !
Một lát sau, Tiêu Thần phục hồi tinh thần lại, cảm thấy vui sướng trong lòng,
bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng về sư phụ, run giọng hỏi dò, nói :
"Sư phụ, ta. . . Ta thật giống tấn cấp à...!!
Lão nhân vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Thần, nghe vậy, trong mắt hắn dấu đi vẻ kích
động, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, chậm rãi bay Tiêu Thần bên
cạnh, đưa tay đem Tiêu Thần kéo đứng lên.
Hắn không hề trả lời Tiêu Thần, ngưng mắt nhìn về phía Tiêu Thần sợi dây
chuyển trên cổ, sau một lúc, lão bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía thạch
tường, nhẹ giọng lẩm bẩm nói "Quả nhiên không phải dây chuyền tầm thường,mà
là......"
Lão ngữ âm khẽ run, hiển nhiên trong lòng cực kỳ kích động.
Tiêu Thần không rõ nhìn sư phụ cử động khác thường, kỳ quái hỏi nói "Sư phụ,
ngươi làm sao?"
"Thần nhi, sợi dây chuyền của ngươi, là từ nơi nào chiếm được?" Truyện được
đăng tại
Lão nhân cúi đầu nhìn chăm chú Tiêu Thần, đột nhiên hỏi.
Tiêu Thần nhất thời mờ mịt, không biết sư phụ vì sao hỏi cái này vấn đề, gãi
gãi đầu, nói rằng "Thất gia gia nói, năm đó nhặt được ta thì trong ngực ta đã
đeo cái giây chuyền này rồi. Hẳn là lúc ta sinh ra đời liền được cha mẹ ruột
đeo cho ta đi."
"Nhưng có phải gia gia ngươi tháo dây truyền ra, lúc ngươi biết nói, biết tu
luyện rồi đưa ngươi đeo lại phải không?." Lão nhìn hắn ,nói.
Hắn ngạc nhiên,khẽ trả lời :
'' đúng rồi, từ khi ta 3 tuổi, ta tu luyện tới cảnh giới hóa khí nhất trọng,
được xem là thiên tài Long gia, rồi gia gia ta đưa ta đeo, nói là của cha mẹ
ruột ta, lỡ tìm được họ thì họ còn biết ta là con họ.
'' Thế là đúng rồi, chả trách ngươi lại phế vật thế, hèn gì, ngươi bị khối dây
chuyền này hút hết hết linh khí của ngươi tu luyện ra rồi.'' lão ánh mắt trở
nên cực kỳ phức tạp, nói.
''chả lẽ,cha mẹ ruột của con lại hại con, đưa con sợi dây chuyền này ?!'' Hắn
bàng hoàng, vẻ mặt kinh hãi nói.
Xem Tiêu Thần hắn tựa hồ cực kỳ kích động, lão trong lòng khẽ thở dài, biết
hắn hiểu lầm, bèn nhẹ giọng giải thích :
"Sợi dây truyền này có lẽ là Thiên Bảo Lung linh tâm ,truyền thuyết có công
năng dù ngươi chịu vết thương nặng thế nào, chỉ cần có nó, sẽ hồi phục.Còn có
tăng tốc độ tụ tập thiên đia lính khí nữa.
Nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải dùng để nó lấy một bộ phận linh khí,
rồi lấy máu đổ vào lung linh tâm, mới xem như là nhận chủ.Nãy ngươi thân thể
tóe máu,vài giọt rơi dính lung linh tâm, coi như ngươi nhặt được một mạng,
nhưng nhớ, lần sau không sính cường.
Hắn Tiêu Thần hơi chấn động một cái, thở dài khẩu khí, sắc mặt khôi phục bình
thường, hắn cho rằng cha mẹ hắn hại hắn, nhưng thật ra thì cho hắn bảo vật vô
cùng khủng bố.
Thấy hắn trở lại bình thường, lão nhân mỉm cười nói "Ta vốn là cho rằng ngươi
chí ít cần thời gian ba ngày, mới có thể đột phá luyện tinh hóa khí kỳ tam
trọng, không nghĩ tới ngươi có dây chuyền Lung Linh Tâm, điểm ấy nằm ngoài dự
đoán của ta.''
"Nếu tính như vậy, ngươi lại trải qua ta thêm một lần dùng Hắc Ám ma hỏa tôi
thể, ngươi liền có thể đạt đến hóa khí kỳ tứ trọng." sư phụ cười nói.
"Lại trải qua một lần, ta liền có thể đột phá đến tứ trọng? !" Tiêu Thần với
câu nói của sư phụ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, con mắt bỗng nhiên trợn to,
khó mà tin nổi kêu lên.
"Không sai." Lão mỉm cười gật đầu. ''trời sắp sáng, ngươi cũng đi thôi, tối
mai quay lại ta giúp ngươi đột phá." Nói xong nhẹ nhàng khoát tay áo một cái.
Tiêu Thần vui mừng không thôi, vội vàng khom người đi tới trong góc tường lấy
quần áo mặc, trong lòng cảm kích, xoay người muốn rời đi, lại cảm thấy không
đủ diễn tả cảm xúc lúc này của mình, liền quay đầu lại quỳ xuống lạy sư phụ
một cái, sau khi nhìn thấy sư phụ mỉm cười gật đầu xuống xong hắn mới đi ra
khỏi huyệt động.
Nghe tiếng bước chân trên mặt đất của Tiêu Thần dần dần đi xa, lão lơ lửng
đứng yên ở thạch thất, một lúc lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói rằng "Xem ra cha
mẹ ruột của Thần nhi tất nhiên là một cường giả cực mạnh không kém ta đời
trước. Không nghĩ tới năm đó ta đạp chân cửu thiên thập địa tìm Lung linh tâm
mấy trăm năm, dĩ nhiên chết đi, lại dùng nguyên thần sống, thu được một đồ nhi
thiên phú cao, lại phát hiện trên người đồ nhi ta tung tích của lung linh
tâm."
Nói xong đột nhiên lão hét lên một tiếng vui sướng, cấp tốc chui vào bên trong
bộ xương, thạch động trong phòng lần thứ hai rơi vào màu đen vĩnh cửu.