Người đăng: thienngich
Ngẩn lên, hắn không tránh né nhìn thẳng vào ánh mắt của Đàn ông đấy, ánh mắt
của người đàn ông như kiếm, đâm vào linh hồn hắn, nhưng, hắn không cảm giác
đau đớn mà trái lại có cảm giác người đàn ông đó rất quen thuộc, rất hiền
lành.
'' Tiêu Thần, con nhớ ta chứ ? ''
'' Ta tên là Tiêu Thần ? ta là ai, mà ông là ai ? '' Tiêu Thần mờ mịt, hỏi.
'' Hử ? '' Người đàn ông nhíu mày, chợt như phát hiện điều gì, phất tay ,
Tiêu Thần như được không khí nâng lên, bay đến bên cạnh hắn.
'' Ký ức ? Tâm hồn ? nát thành vạn mảnh vỡ, ý thức cũng biến thành ngu ngốc??
'' Người đàn ông ánh mắt như sao, nhìn xuyên qua đầu hắn, thấy li ti mảnh
vụn ở sâu trong linh hồn hắn.
'' Là ai đã làm hài tử của ta như thế, Vô Tình Lão bất tử ? ''
Người đàn ông tỏa ra sát ý điên cuồng, cả tinh thể, bộ xương Thần, Tiên, Ma
phản phất được cộng hưởng, cũng tỏa ra sát ý kinh thiên.
''Ha ha, tiểu tử đó bị sốc nặng, vì bị người yêu phản bội, tim, tâm hắn
thất vọng đến nổi tự nát ra, tiểu tử này giống hệt hoàn cảnh của ngươi, nhớ
năm ấy, Mị Nhi vì truy cầu Đại đạo, trảm thất tình chứng đạo thành Thánh ,
không tiếc giết ngươi là chồng nàng, và cả đứa bé của nàng ... . '' Trên
không gian đột nhiên hiện ra bóng lão già, cười ha hả, vui vẻ trả lời . Nếu
Tiêu Thần ý thức ký ức vẫn còn, sẽ nhận ra, lão già ấy chính là Lão Sư Phụ
của hắn.
'' Hừ, việc đầu tiên phải hồi phục ký ức của hắn . '' Liếc liếc Lão già, Đàn
ông trung niên trầm giọng nói, rồi phất tay, một đoàn năng lượng màu vàng
tinh khiết bay đến linh hồn Tiêu Thần, bao phủ ký ức của hắn, ý đồ hợp lại
các mảnh vỡ ,hồi phục ký ức.
Ký ức hắn kỳ diệu bắt đầu hợp lại với nhau, dung nhập vào linh hồn hắn . Đến
mảnh ký ức cuối cùng nhập vào, thì Tiêu Thần ngẩn ra, hàng loạt ký ức hiện
ra trong đầu hắn, khi hắn hấp thu ký ức xong, thì hắn lại đứng im một hồi ,
đột nhiên bỗng ôm đầu thống khổ gào thét lên :
-'' Yên nhi, sao nàng lại đối xử với ta như thế ?? Aaaaa ! ''
Tiêu Thần đau đớn đến tê tâm liệt phế, hai hàng nước mắt chảy dài trên má ,
hai mắt đỏ ngầu, rồi bỗng cơ thể hắn tóa ra khói màu đen bao phủ lấy ý thức
hắn, như muốn nhuộm đen cả ý thức hắn.
'' Nhập Ma ?? Không được, phải ngăn cản . '' Đàn ông trung niên cả kinh, thả
ra năng lượng màu vàng, ý đồ muốn đẩy lùi khói đen ấy.
Nhưng Tiêu Thần đau đớn gào lên, miệng liên tục nhắc tên Yên Nhi, càng nhắc
thì khói đen càng lớn, năng lượng màu vàng chống đỡ có vẻ khá vất vả.
''Không được, ta chỉ có thể ngăn cản mười cái hô hấp, ngươi có cách nào không
Vô Tình Lão Qủy ? ''
Lão già im lặng một lát, nhìn Tiêu Thần, cất tiếng nói như vuốt ve nỗi đau
của Tiêu Thần vậy, lão nói :
'' Tiêu Thần, ngươi nếu làm thế thì chỉ thiệt là mình, ngươi phải tỉnh táo
lại ,ngươi phải trả thù, trả thù, hiểu không, giết nàng trả thù . ''
Tiêu Thần ánh mắt đỏ chót đột nhiên dịu xuống, làng khói đen dần dần tản
xuống, nhưng vẫn chưa biến mất, chứng tỏ Tiêu Thần vẫn chưa hết nguy hiểm
nhập ma.
'' Con phải làm gì Sư Phụ ? Tâm con đau lắm, Tim con nó nhói lắm, tâm trí
con không ngừng suy nghĩ về nàng, con không thể quên được những gì nàng đã
đối xử với con, con muốn giết nàng !! .''
'' Phụ thân ngươi giống như ngươi vậy, phụ mẫu ngươi vì chứng đạo, không
thương tiếc muốn giết ngươi và phụ thân ngươi, ngươi nghĩ phụ thân ngươi
không đau đớn sao, nhưng vì ngươi, hắn chôn dấu đau khổ vào sâu trái tim ,
muốn lo cho ngươi . Mà phụ thân ngươi vì bị trọng thương, chỉ còn tàn hồn nên
trốn vào Lung linh Tâm, giờ hồi phục được chút ít . Lúc ngươi bị rớt xuống
vực, tâm hồn vỡ nát, ta vớt được chút ít linh hồn của ngươi vào đây .'' Lão
sư phụ thương cảm nói.
Tiêu Thần nghe vậy, liếc qua người đan ông trung niên, khuôn mặt tám phần
tương tự hắn, đầy vẻ lo lắng nhìn mình.
Hắn mặc kệ, lao đầu vào vòng tay phụ thân, khóc.
Dù sao hắn vẫn chỉ là thiếu niên tám tuổi mà thôi, dù hắn là từ chỗ đó xuyên
việt qua, nhưng chưa yêu bao giờ, mà tình yêu đầu bị phản bội thì khóc là
chuyện bình thường.
Đàn ông Trung niên mỉm cười, cũng ôm chặt hắn, nhưng hắn quay đầu qua chỗ
khác, che dấu việc mình cũng khóc . Một cường giả lạnh lùng, giết người
không chớp mắt, dù đối diện với Thiên cũng không đầu hàng, dù đối diện với
tử vong, cũng không rơi giọt nước mắt, mà hiện tại, thấy con trai, hắn
khóc.
Một lúc sau, Tiêu Thần rốt cuộc cũng khóc xong, dụi dụi mắt, thấy Lão sư
phụ cười cười, hắn cũng xấu hổ, dúi đầu vào ngực phụ thân.
'' Được rồi, hai người cũng đừng khóc nữa, nam tử Việt, Đại Trượng Phu ,
không phải không được khóc, nhưng không thể khóc mãi như thế . ''
Tiêu Thần ngạc nhiên, quay đầu nhìn mặt phụ thân hắn, tuy phụ thân dùng lực
làm cho nước mắt bốc hơi hết, nhưng hắn kịp nhìn thấy, mắt phụ thân có chút
đỏ.
Tiêu Thần càng nhìn càng thương phụ thân, nhưng hắn cũng không nằm trong ngực
phụ thân nữa, hắn ngồi dậy, hai đầu gối hung hăng quỳ xuống, nói :
'' Xin lỗi phụ thân, ta quá muốn trả thù mà tâm sinh loạn, khiến phụ thân lo
lắng . Nhưng ta cảm thấy không áp chế được tâm ma quá lâu, nếu ta không thể
giết nàng sớm, thì tâm ta triệt để bị tâm ma chiếm cứ . ''
Lão Sư phụ cười haha, nói :
''Ta có cách khiến ngươi áp chế tâm ma . ''
"Đó là gì ?'' Cả Tiêu Thần và phụ thân hắn đều đồng thanh hỏi.
''Tu Vô Tình Kiếm Đạo của ta !! '' Lão sư phụ mỉm cười, hung hăng nói.