Người đăng: thienngich
Ở một nơi Không gian rộng lớn, hắc ám trải dài vô tận, thời gian, không
gian không tồn tại ....
Tiêu Thần mở mắt, mờ mịt nhìn xung quanh.
Ánh mắt của Tiêu Thần lúc này lạ lắm, nó đờ đẫn, nó vô hồn, nhưng trong cái
vô hồn có xen lẫn chút thống khổ.
Hắn cứ như một đứa trẻ vậy, tò mò đủ thứ, hắn cảm thấy khá thú vị khi nhìn
hắc ám vô tận, hắn muốn thử xem, hắc ám này rốt cuộc dài bao nhiêu.
Hắn nhìn hai bàn tay của mình, nó trong suốt, mờ ảo, như linh hồn thể vậy.
Hắn đứng dậy, không mục đích cứ tiến lên phía trước, như muốn tìm thấy mục
đích của mình.
Hắn cảm giác hắn đi rất lâu rồi, ngàn tỷ năm thì phải, ngay cả thời gian
cũng mục nát, nhưng hắn không cảm thấy cô đơn, lạc lõng . Hắn lại càng thấy
lòng mình thanh thản hơn, không vui không buồn.
Cuối cùng, hắn cũng thấy có chút áng sáng phía xa xa.
Khẽ nhíu mắt, có vẻ hắn không quen với ánh sáng, nhưng sự tò mò làm hắn kiên
định, hắn quyết đi đến phía trước.
Rốt cuộc cũng đến chỗ ánh sáng, đó là một tinh thể nhỏ . Lần đầu tiên trong
lúc hắn xuất hiện ở đây thấy được tinh thể ,Nên hắn tò mò, liếc nhìn xung
quanh.
Cảnh tượng xung quanh rất máu tanh.
Trên tinh thể, Hàng vạn ,hàng tỷ bộ xương chất trồng lên thành núi cao, máu
nhuộm cả bầu trời Tinh Thể.
Tuy máu tanh như vậy, nhưng Tiêu Thần lại không cảm giác chút nào, hắn thấy
có các bộ xương tạo thành bậc thang, để đi lên đỉnh núi xương người . Nên hắn
đạp bậc thang mà đi.
Chợt, chân hắn cảm giác nặng chĩu, làm hắn không thể bước lên một bước.
Bậc Thang hình như được làm từ xương của Tiên, Ma, Thần, mỗi bậc đều tỏa ra
uy áp kinh người.
Nhưng, hắn tuy không có thân thể, nên uy áp chỉ hướng về linh hồn hắn mà đâm
tới.
Hắn không cam lòng gầm lên một cái, linh hồn hắn tỏa ra thứ năng lượng gì đấy
, đang dung hòa với uy áp này.
Sau một lúc, hắn cảm thấy linh hồn mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, linh
hồn hắn từ hư vô trong suốt dần dần có chút cô động lại.
Mỉm cười, hắn cũng không biết thứ này rốt cuộc là gì ,nhưng hắn muốn thân thể
hắn cô đọng hơn nữa.
Hắn bước lên bước thứ hai ....
''Hự '' Mặt hắn tái nhợt, uy áp ở bậc thứ hai cao hơn bậc thứ nhất 1 phần .
Khi hắn cảm thấy khó chịu, thì linh hồn lại tỏa ra thứ năng lượng lúc nãy ,
dung hợp vào uy áp khiến linh hồn hắn cô đọng lên.
Hắn tiếp tục bước tiếp..................
Không biết bay thời gian bao nhiêu lâu, cũng không biết đi được bao xa, một
cái tòa cung điện làm bằng xương người vô cùng lớn xuất hiện ở trước mắt.
Tiêu Thần hắn đang muốn bay vào trong, cả người tựa như nặng mấy vạn lần, mà
linh hồn của hắn trải qua năng lượng kỳ lạ dung hợp với uy áp, nên linh hồn
hắn cô động gần như cực hạn, từ vô hình hóa hữu hình . Nên khi bị uy áp cung
điện nện xuống, dưới mặt đất lưu lại một hố to hình người.
Quay đầu nhìn chung quanh một lần, hắn thấy trên cửa điện có một tấm bảng to
lớn.
Trên tấm bảng có khắc ba cái chữ màu đỏ kinh tâm động phách, linh Lung Điện !