Người đăng: thienngich
Tiêu Thần liếm liếm môi, đi nặng nề từng bước một tiến tới Âm Sát đang hấp
hối.
Tuy đi rất chậm, nhưng từng cái bước chân rầm rầm như tiếng bom nổ chậm vậy .
Tùy thời lấy mạng kẻ thù.
Tim Âm Sát đập thình thịnh, khuôn mặt không còn hoảng sợ nữa mà đã khôi phục
bộ dáng lạnh lùng lúc trước, tĩnh lặng hai con ngươi nhìn chằm chặp vào Tiêu
Thần.
'' Xoạt xoạt . '' Tiêu Thần cũng dừng bước chân lại, cùi đầu xuống ,hai con
ngươi như đế vương vô tình nhìn xuống chúng sinh vậy, rất lãnh khốc.
''Roẹt !! '' Một cái đầu lâu bay lên không trung, một lúc sau mới rơi xuống.
''Tiểu Tử này mới tý tuổi nhưng sát phạt quyết đoán, ta có nên truyền cho hắn
Kiếm Đạo chi lý của ta cho hắn kế thừa ? '' Lão Sư Phụ ẩn dấu trong sợi dây
chuyền Lung Linh Tâm, nên quan sát rất rõ hành động của Tiêu Thần, âm thầm
nghĩ.
Trở lại diễn biến cuộc chiến..............
Tiêu Thần sau khi giết Âm Sát, cũng không có dừng tay, cầm kiếm, quay ngược
về hướng đang trọng thương Long Dương mà đến.
''Các ngươi cứu ta .'' Long Dương gầm lên, cầu cứu các tộc nhân.
Nhưng, không ai dám lên, họ bị thủ đoạn của Tiêu Thần chấn nhiếp, dù sao
bọn họ cũng mới là thiếu niên.
Thấy cầu xin không hiêu quả, Long Dương đành quay ngược lại Tiêu Thần, không
để ý hình tượng, quỳ xuống, cầu xin nói :
'' Tiêu Thần, tha cho ta có được không, ta nguyện theo ngươi làm người hầu
của ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, chỉ xin ngươi đừng giết ta !! ''
Nhếch môi, Tiêu Thần không nói gì, giơ cao thanh kiếm lên đỉnh đầu, ý muốn
giết Long Dương . Nhưng..........
Một giọng nói cay nghiệt cất lên :
-'' Tiêu Thần, tiểu tử thúi ngươi dừng tay lại, nếu không cô bé này chết !! ''
''Ca ca, cứu ta .!! ''
Một tiếng thiếu nữ có phần sợ hãi cất lên.
Tiêu Thần bộ dáng lạnh lùng đã tiêu tán, vẻ mặt mang theo vẻ lo lắng nhìn
thiếu nữ.
Long Dương vẻ mặt tuyệt vọng chờ chết, nhưng không ngờ Phi Vũ lại cứu hắn
ngay thời khắc này, hắn mừng như điên đứng dậy, chạy về hướng Phi Vũ.
''Làm ta sợ muốn chết, may mà nàng đến kịp . '' Long Dương ôn nhu nhìn Phi Vũ
, nói.
''Hì hì, ta đến từ lâu rồi, nhưng đợi Tiêu Thần giết Âm Hải, ta mới ra tay
. ''
Phi Vũ tinh nghịch đáp.
''Nàng muốn.......? '' Long Dương nghi vấn hỏi.
''Đúng rồi, Chàng thật thông minh . '' Phi Vũ mỉm cười đáp, rồi nàng quay
người, hướng về Tiêu Thần, mắng :
''Còn không mau bỏ kiếm xuống, không ta giết nó .''
''Ca ca, hu hu, Yên Nhi sợ, nhưng ca ca đừng nghe bọn hắn, bọn hắn muốn
hại ca ca, hãy để muội chết một mình thôi . ''
''Im Miệng !! '' ''Bốp..Bốp '' Phi Vũ tức giận, vận công đánh tới tấp vào mặt
nàng.
''Oa ..Phụtt !! '' Nàng phun một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Thần hốc mắt đỏ lên, cũng không để ý nhiều, vội vàng thả kiếm xuống.
''Hahaha, Tiêu Thần ngươi mạnh miệng lắm mà, tu vi cao lắm mà, cũng có điểm
yếu, hahah .''
Nói rồi, hắn và Phi Vũ chưởng Thiếu nữ bay xuống vách núi.
'' Yên Nhi !!!!!!!!'' Tiêu Thần tê tâm liệt phế kêu lên, vội vàng nhảy xuống
, hòng cứu nàng.
Yên Nhi bay xuống, vội vàng nắm được sợi dây đã được treo thòng thòng ở vách
núi, xem như thoát nạn.
Còn Tiêu Thần khi bay xuống, thấy nàng không bị rớt, lòng cũng thoáng yên
tâm, giơ tay ra tính bắt lấy tay nàng.
Nhưng ..........Nàng ......không bắt lấy tay hắn.
Tiêu Thần lúc đó cảm giác như trời đất đều sụp đổ, ngay cả tâm hắn cũng sụp
đổ. Tim hắn nát ra từng mảnh.
Lời cuối cùng hắn nghe được là tiếng '' muội xin lỗi !! ''
Rồi hắn rơi xuống vạn trượng vực sâu !!