Người đăng: thienngich
'' Tiểu tử, mạng ngươi coi như lớn lắm . '' Âm Hải cất giọng âm dương quái
khí nói.
Tiêu Thần không nói gì, chăm chú cột chặt miệng vết thương lại.
''Hừ ...Muốn chết !! '' Âm Hải thấy Tiêu Thần không thèm trả lời, hắn tức
giận, rút kiếm bên hông ra, nhảy phống tới Tiêu Thần.
Khóe miệng cười lạnh, trong đầu hắn âm thầm nghĩ :
''Một tên Hóa Khí cửu trọng đỉnh phong, ta hiện nay không thể đối phó, đành
sử dụng tới ''nó'' vậy .''
Tiêu Thần nghĩ xong ,cũng đứng dậy, cắt nát đầu ngón tay, lấy máu chà lên
mũi kiếm, lẩm bẩm : '' Phong Ấn chi Thuật, Khai (mở) !!! ''
Một đạo khí thế bá đạo từ trong thân kiếm trồi ra, bao trùm hết cả thanh kiếm
.
Tuy cảm nhận được mùi nguy hiểm, nhưng Âm Hải cũng không để tâm, một tên Hóa
Khí Thất Trọng Đỉnh thì làm gì được mình, huống chi ta còn là thiên tài trong
đám Hóa Khí cửu trọng, còn sợ gì chứ.
'' Phá Sơn Thập Tam Kiếm !!'' Âm Hải hét lên, thanh kiếm trong tay tỏa ra khí
thế như muốn phá sơn vậy ,trùng trùng điệp điệp hướng về Tiêu Thần chém ra
Mười Ba kiếm.
''Nhất Lôi Kiếm .'' Tiêu Thần cũng gầm lên, cả hắn và kiếm giống như hợp lại
với nhau vậy, dũng mãnh đâm tới Âm Hải.
''Ầmmm!! '' Một tiếng nổ lớn do hai loại năng lượng chạm nhau.
'' Phụt !!!'' Một thân ảnh như đạn pháo bay ra, nặng nề đập xuống đất.
Long Dương đứng ngoài cuộc xem, khi thấy thân ảnh bay ra, hắn tròng mắt hầu
như không thể tin được.
Người bay ra, vậy mà là Âm Hải !!!!
Âm Hải nằm trên mặt đất, cả người hầu như không còn chỗ nào lành lặn, đều bị
cháy đen . Trước ngực hắn Lộ ra cỗ khôi giáp, chính cỗ khôi giáp này che bớt
sáu phần lực đạo lôi điện, nhưng hắn vẫn hấp hối sắp chết. Lôi điện Tiêu Thần
phóng ra là Lôi điện tự nhiên trên trời được hắn hấp thu lại, dùng bí thuật
phong ấn trong thân kiếm . Mà Lôi Điện tự nhiên rất mạnh mẽ, Âm Hải không
chết đã xem là vận may đầy mình rồi.
Âm Hải yếu ớt ngẩn đầu lên, ngón tay run run chỉ vào đám khói bụi chỗ hai
người vừa giao tranh, ngữ khí oán hận, run rẩy nói :
" Ngươi....ngươi....vậy mà...không bị Thương ????!''
''Cái gì ? '' ''Không thể nào '' nhiều tiếng nói cất lên, giọng điệu rất chấn
động, vẻ mặt từng người hiện lên vẻ không thể tin.
Một thiếu niên run rẩy, khiếp sợ hỏi :
''Long Dương ca ca, ngươi nghĩ Tiêu Thần sẽ sống sót chứ ?''
Một đòn toàn lực của Âm Hải, dù là mới vào Hóa Thần chi Nhân cũng không dám
nói đỡ được mà không bị thương, huống chi là Tiêu Thần, Hóa khí thất trọng
phế vật.
Long Dương mặt mày âm trầm, cũng không trả lời, mà ánh mắt tập chung nhìn
vào chỗ khói bụi nồng nặc.
Một lúc sau, khói bụi cũng tan hết, cũng để lộ ra một bóng người mờ ảo.
Bóng người này hiên ngang mà đứng, tay cầm kiếm chỉ thẳng . Bóng người này
không ai khác, chính là Tiêu Thần.
'' Ngươi không bị thương ??? '' Long Dương vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
Nhưng, Tiêu Thần cũng không trả lời, đi từng bước một đến phía đang hấp hối
Âm Hải.
Âm Hải hoảng sợ, dồn dập hướng về Long Dương nói :
'' Long Dương, cứu ta, ta chết thì Âm Sát Lão Tổ không tha cho ngươi đâu .''
Long Dương run lên một cái, ánh mắt nhìn Âm Hải có chút phức tạp . Hiển nhiên
, Âm Sát Lão Tổ là một người rất đáng sợ.
Hắn đành phi thân lên, che chắn cho Âm Hải.
Tiêu Thần cũng không chút là để ý, trái lại còn khinh thường nhìn Long Dương
, phản phất Long Dương là con sâu cái kiến vậy, dám chống đối với hắn.
Long Dương cũng hơi chút sợ hãi, ngữ khí cũng dịu xuống, nhẹ nhàng nói :
" Chuyện đến đây là kết thúc nhé Tiêu Thần, dù sao ngươi cũng không bị thương
tổn gì, chỉ cần ngươi bỏ qua, thì món nợ giữa ta và ngươi coi như kết thúc
.''
Tiêu Thần hài hước nhìn Long Dương, khóe miệng chậm rãi nhếch thành một vòng
cung, cũng không dừng bước, cầm kiếm đi tới.
''Ngươi không biết sự phụ hắn là ai sao, chính là Âm Sát Lão Tổ, cường giả
Nhập Đạo cảnh, tu vi ngang hàng với các trưởng lão Long Gia . Nếu biết ngươi
giết đệ tử đắc ý của hắn, hắn sẽ tru diệt ngươi .'' Long Dương ngữ khí uy
hiếp nói.
Tiêu Thần cười ha hả, hài hước trả lời :
''Gia gia ta là trưởng lão Long Gia, không phải là dạng vừa đâu, Âm Sát lão
tổ muốn đụng ta, cũng phải cân nhắc một hai à. Với lại, nếu ta giết sạch các
ngươi, thì ai sẽ nói ta giết ?? Và ta cũng có thể loan tin, Âm hải với Long
Dương vì dành tình nhân, lưỡng bại cầu thương .''
''Vô sỉ .'' Long Dương rùng mình, tức giận mắng.
''Chết đi, Phong Ấn Mở, Nhất Lôi Kiếm !!!! '' Tiêu Thần cũng không nói nhiều
nữa, chém một kiếm hướng Long Dương đi đến, bá đạo lôi điện theo mũi kiếm
phóng ra, gào thét hướng Long Dương và Âm Sát đập xuống.
'' Phong Ba Cửu Kiếm - Nhất Kiếm Toái Phong. '' Long Dương cũng không bó tay
chịu chết, vội vàng chém ra võ kỹ mạnh nhất hướng Tiêu Thần chém xuống. Xem
ra Long Dương muốn Lưỡng bại Cầu Thương.
'' Roẹt !! ''
Lôi Điện chi lực đập thẳng vào người Long Dương, xuyên qua người hắn, đập
thẳng vào tảng đá sau lưng hắn.
''Phụt !! '' Long Dương điên cuồng phun một ngụm máu, cấp tốc lùi lại, trên
người hắn lộ ra một cỗ áo bằng cao su cực dày, giảm bớt tám phần lực đạo của
Lôi Điện, nhưng hắn cũng trọng thương nặng, vẻ mặt tái nhợt.
Còn về Tiêu Thần, hắn đương nhiên không bị sao cả, vì hắn tu Liễu Nhứ Tùy
Phong Thân Pháp, tuy mới nhập môn, nhưng Phong chi lực bình thường đừng hòng
mơ tổn thương hắn, chỉ cần Phong Chi lực tiếp cận gần người, hắn thân pháp
tự động mượn lực Phong né sang một bên, rất thần kỳ.
Tiêu Thần ánh mắt nghi vấn nhìn trên ngực Long Dương, làm gì có cỗ khôi giáp
làm bằng cao su ? lại vì khắc chế Lôi Điện của mình ?
Bất chợt trong đầu hắn nghĩ lên một bóng hình con gái, nhưng hắn vội xua đi
suy nghĩ đấy, vì lòng hắn không tin nàng phản bội hắn.