Bị Phát Hiện ? Chim Tước Tại Hậu !


Người đăng: thienngich

Tại sơn cốc vô danh cách nơi Long Dương bọn chúng một trăm mét ...........

Tiêu Thần đang ngồi xếp bằng, tu luyện.

''Hài, đúng như sư phụ nói, ta thân thể ta thiên phú rất tốt, đan điền to
hơn người thường gấp hai, tốc độ hấp thụ linh lực và cả chứa đựng linh lực
đều mạnh mẽ . Mới đột phá Hóa Khí thất trọng mấy ngày trước, giờ lại ẩn ẩn
muốn đột phá Hóa Khí Bát Trọng . Chờ cơ duyên tới, ắt sẽ đột phá.'' Tiêu Thần
cảm thán, nhưng khuôn mặt lại tươi như hoa.

''Hahaha, Tiểu Tử, thu đắc ý lại, có rất nhiều người đang tiến đến chỗ đây
, hình như là bọn nhóc Long gia tộc nhân . '' Giọng Sư phụ âm thanh trêu tức
nói.

''Cái gì, bọn chúng sao biết ta ở đây ?? '' Tiêu Thần thất kinh không nhỏ ,
hỏi.

''Hỗn trướng, Sao ta biết được !! '' Giọng sư phụ có chút bực tức mắng.

Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, đến gần cửa động thì đột ngột dừng lại.

Tiêu Thần nhanh nhẹn núp vào một góc tối, lòng cầu mong bọn chúng chỉ vô ý
đến đây thôi.

Nhưng, ý người đâu bao giờ được như ý muốn...............

Một tiếng cười ha hả, xem lẫn đắc ý hô to :

'' Tiêu Thần, cút ra đây gặp ta, giết hại tộc nhân của mình thì nhanh lắm mà
, sao giờ lại núp như chó có tang nhỉ, hay đợi ta phải vào ? ''

Biết không thể trốn, Tiêu Thần cũng hiên ngang bước ra, mắt liếc xung quanh
hơn bốn chục tộc nhân, mặt sát ý nhìn mình, hắn tâm cũng xoắn một chút nhưng
vẫn khí phách mắng lại :

'' Con chó nhà ai chưa xích sao để nó sủa baậy thế này .''

Long Dương sắc mặt âm trầm, hắn im lặng, vì hắn biết, mồm mép mình sao lại
Tiêu Thần được.

Tiêu Thần kiếp trước sống ở đáy xã hội Việt Nam, lăn lộn từ Bắc ra Nam từ lúc
nhỏ rồi, nên vốn chữi bậy cũng đáng hàng sư phụ.

''Hừ, miệng lưỡi cứng nhỉ, không biết cột sống của ngươi có cứng như miệng
không ? ''

'' Lại sủa nữa, nghe điếc tai quá . '' Tiêu Thần làm động tác giả ngoáy tai ,
cốt để chọc tức Long Dương.

'' Ha ha, ngươi thành công chọc tức ta rồi . '' Long Dương bật phá lên cười ha
hả, ánh mắt nổi vài sợi tơ máu.

''Tất cả xong lên, nhớ phải bắt sống .'' Long Dương đứng yên một chỗ, cũng
không ra tay, mà kêu bọn tộc nhân ra tay, vì hắn trời sinh tính cẩn thận ,
nên phải thăm dò chút thực lực của đối thủ . Có gì thấy điểm yếu, hắn cũng có
thể ra tay đánh lén.

''Hừ, bọn nhãi nhép, xem đây .'' Tiêu Thần gầm lên, rút kiếm, quơ quơ ý đồ
như muốn ra sát chiêu gì đấy.

Bọn tộc nhân cũng dừng lại, nhao nhao phòng thủ chỗ yếu hại, bọn họ sỡ dĩ
làm vậy, vì bị mấy hôm trước Tiêu Thần ám sát khắc sâu vào đầu, nên bọn hắn
rất e ngại Tiêu Thần.

Nhưng ....Tiêu Thần chỉ làm động tác giả thôi, hắn thừa cơ vận dụng bộ pháp
Liễu như ý Tùy Phong, mượn chút lực của gió, điên cuồng hướng về bìa rừng
phóng đi.

Long Dương thấy không đúng, tính ngăn cản nhưng đã muộn, Tiêu Thần cũng phóng
đi hơn mấy chục mét rồi.

Bọn tộc nhân cũng tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.

''Hộc..hộc...tại sao bọn chúng lại biết hành tung của ta, ta đã xóa dấu vết ,
ngụy trang dấu chân giả nhìu lần, mà bọn chúng vẫn cứ theo đuôi mình được
??''

Tiêu Thần Lòng đầy nghi vấn nghĩ.

''Mặc kệ, trốn trước hãy nói .'' Âm thầm quyết tâm, Tiêu Thần tăng tốc hướng
phía trước đi tới.

Nhưng, chạy được vài trăm mét, bỗng giọng nói ngăn cản hắn đi tiếp :

'' Phía trước là vực sâu, tiểu tử !! ''

Tiêu Thần nhíu mày, âm thầm nói :

''Chả lẽ thật sự dùng tới ''nó'' ? ''

''Hahaha, con thỏ nhỏ, sao không chạy nữa đi, muốn cầu xin ta tha chết à ,
mơ đi nhé . '' Một giọng vịt đực cất lên, đầy vẻ đắc ý, giọng nói đó chính
là của Long Dương phát ra.

''Ai nha, ta con thỏ này muốn quay lại làm thịt đám chó cứ đuổi theo cắn bậy
à!! '' Tiêu Thần tếu tếu nói.

Nhưng lần này, Long Dương cũng không giận, trái lại khuôn mặt hiện lên vui
vẻ chi ý, hắn nhếch môi, hô to :

'' Các tộc nhân, các ngươi tiến lên đánh nó, nhớ là chừa chút hơi thở nhé
.''

'' Vâng ca ca!! '' ''Nhất định '' Các tộc nhân đồng thanh nói.

''Muốn bắt ta, xuống âm phủ mà bắt . '' Nói rồi Tiêu Thần rút kiếm, hướng
mười tên thực lực tương đối yếu -hóa khí lục trọng để công kích.

Hắn vận dụng Kiếm kỹ chính là bản Vạn Lôi Kiếm pháp - Bách Lôi Kiếm, nhưng
không dùng lôi điện phong ấn trong kiếm để công kích, mà là sử dụng lôi linh
lực của bản thân xuất ra Bách Lôi kiếm.

''Rè....rè....rè !! '' Từng đạo lôi linh lực dung nhập vào thân kiếm, khiến
cho thanh kiếm biến thành màu xanh tím, Tiêu Thần quét một kiếm ra, kiếm
chưa tới gần kẻ địch thì kẻ đich đã bị lôi điện đả thương.

''Phụtt '' Nhất thời cả mười tên tộc nhân đồng thời phun máu, bay ngược ra
đằng sau, trên thân thể bọn hắn đồng thời bị cháy đen, máu tươi điên cuồng
từ dưới da tróc chui ra, chảy đây đất . Và không ngoại lệ, tất cả đều
''CHẾT!! ''

Các tộc nhân còn lại sợ hãi, nhất thời lùi xuống, tránh xa Tiêu Thần khoảng
cách ba trượng, hữu ý ánh mắt tất cả đều ngó vào mười tên tộc nhân này ,
không ngoại lệ tất cả đều chết .!!!

'' Hừ, một môn võ kỹ đáng sợ, hên là cô nàng nhỏ đó có nói cho ta biết trước
, không thì lật thuyền trong mương rồi .''

Nghĩ nghĩ, Long Dương phất tay, ra lệnh cho các tộc nhân lùi xuống, còn
mình thì hiên ngang đi đến.

'' Cố lên Long Dương ca ca, giết hắn báo thù cho các tộc nhân đã chết .'' Các
thiếu niên đừng sau lưng Long Dương, hô hào.

'' Ta nhất định !! '' Long Dương mỉm cười, giơ ngón cái lên trời, giọng nói
ngập tràn tự tin.

''Hừ, Chó khen chó nhìu lông .'' Tiêu Thần hừ lạnh, trêu chọc nói.

'' Sắp chết đến nơi còn cứng miệng !! '' Long Dương ngữ khí lăng lê ác liệt
mắng.

''Dông dài cái QQ, đánh cứ đánh, có rắm thì phóng . !! '' Tiêu Thần hét lên
, khí thế thẳng tắp kéo lên, hắn rút kiếm, vận Bách Lôi kiếm pháp, nhắm
hướng Long Dương chém tới.

''Hừ'' một tiếng, Long Dương cũng không lùi, mạnh mẽ đạp đất, mượn lực
phóng tới Tiêu Thần, tay rút kiếm, vận võ kỹ, hướng lên người Tiêu Thần
chém xuống.

''Tiểu tử lùi lại mau, có bẫy !! .'' Sư phụ thanh âm hét lớn trong đầu hắn.

Nhưng đã muộn............

''Vèo'' ''Vèo'' Hai kiện ám khí từ đâu phóng tới, người phóng canh thời gian
rất chuẩn, phóng trong lúc Tiêu Thần lực cũ đang xuất, lực mới chưa sinh ra
.

''phụt '' Tiêu Thần chỉ kịp lùi lại, tránh thoát một phóng trí mạng, nhưng
vai trái hắn cũng bị tổn thương rất nặng.

Cắn răng, Tiêu Thần vội vàng phong bế vết thương, xé vải băng bó chỗ đó lại
.

''Ồ, chưa chết ??'' Một âm thanh phiền muộn cất lên từ phía sau, người cất
tiếng là một thiếu niên anh tuấn, khí thế rất mạnh.

''Ha ha, Âm Hải ngươi cũng có ngày thất thủ sao, mà đối thủ là một tên Hóa
khí thất trọng đỉnh phong phế vật ??'' Long Dương hướng về phía thiếu niên
châm chọc.

''Hừ !! '' một tiếng, thiếu niên cũng không đáp trả, ánh mắt âm lãnh nhìn
Tiêu Thần đang chật vật băng bó, khóe miệng nổi lên một hồi cười lạnh.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #49