Người đăng: thienngich
Đêm đến, cánh rừng trở nên náo nhiệt hẳn lên, do các yệu thú di chuyển tìm
thức ăn.
'' Ta cùng các ngươi canh chừng .'' Long Dương mệt mỏi nói.
-'' Dương ca ca, ca nghỉ ngơi đi, để bọn đệ canh cho . '' Thiếu niên áo đen quan tâm nói.
''Ân'' Long Dương vẻ mặt mệt mỏi gật đầu, từ mấy hôm nay, các tộc nhân đều
bị Tiêu Thần lén lút ám sát, khiến thần kinh hắn lúc nào cũng căng cứng ,
phải nghỉ ngơi rồi.
Hắn đi vào trong lều dựng tạm, ngồi xuống, vận công tu luyện . Đến cảnh giới
của hắn, tu luyện mới là phương pháp hồi phục tinh thần tốt nhất.
Một lúc sau, trong lều đã có tiếng hô hấp thở đều.
Mấy thiếu niên được giao nhiệm vụ cảnh mật thì tụm nhau lại, mắt đảo xung
quanh, tay cầm kiếm, bộ dạng như sẵn sàng động thủ khi có nguy hiểm xảy ra.
Đột nhiên, không một tiếng động, một thiếu niên bị thủng cổ.
Các thiếu niên bên cạnh mấy giây sau mới cảm ứng được đồng bạn mình bị giết ,
vì lúc đó, thi thể thiếu niên ngã xuống người bọn họ. Cả đám sắc mặt hoảng
sợ.
Một thiếu niên lớn tiếng hô : '' Toàn tộc nhân tỉnh dậy mau, có kẻ địch xâm
nhập .''
Mấy tộc nhân đang ngủ trong đó có Long Dương của giật mình tỉnh dậy, đứng lên
, vận chuyển linh lực, đề phòng nhìn xung quanh.
Một lúc sau, không thấy động tỉnh gì, Nhìu tộc nhân vẻ mặt mệt mỏi nằm xuống
.
Long Dương âm trầm nhìn thi thể không đầu thiếu niên, giọng lạnh lùng nhưng
mang theo tia nộ khí :
-'' Là tên Tiêu Thần sao ?? ''
Một thiếu niên mang nhiệm vụ cảnh giới nhớ lại, hoảng sợ rả lời :
'' Bọn ta cũng không thấy rõ, cũng không nghe được gì .Như vô thanh vô tức
giết người, chỉ khi thi thể hắn ngã xuống, bọn ta mới biết .''
''Đáng giận !!'' Long Dương dù tu dưỡng cỡ nào cũng nổi giận, tay gồng lên
đấm bay cái cây kế bên.
''Được rồi, ta sẽ canh cùng với các ngươi . '' Tiêu Thần vẻ mặt mệt mỏi, nói
.
''Ân ! ''
Lần này, bọn hắn cũng không dám từ chối nữa . Bọn hắn xác thật rất hoảng sợ .
Nếu không có Long Dương, bọn hắn sợ không biết khi nào đến lượt Tiêu Thần đòi
mạng mình.
''Các ngươi ngồi cạnh ta này, kẻo bị hắn ám sát nữa . '' Long Dương lạnh lùng
nói.
''Vâng ca ca !! '' Các thiếu niên mừng rỡ đáp lại, nếu được ngồi kế Dương ca
ca thì lo gì nữa.
Nhưng, sự thật vẫn luôn tàn khốc.
Dưới ánh trăng bạc, một cây kiếm từ trên trời chém xuống, chém rất nhẹ nhàng
, như đang chơi đùa vậy.
Long Dương đang nhắm mắt tu luyện, nhưng giác quan vẫn chưa đóng . Dù không
nghe thấy tiếng gì, nhưng bản năng, hắn giơ kiếm chém lên không.
Không có tiếng kim loại chạm nhau như dự đoán, Dương hắn giơ kiếm lên không
nhưng không chạm bất kỳ cái gì cả . Nhíu mày, hắn lầm tưởng mình cảm giác sai
, nhưng đột nhiên, một bóng người ngã xuống người hắn.
Theo bản năng hắn tính tránh ra, nhưng thấy bóng người đó là tộc nhân của
mình, hắn đành đỡ lấy.
''Phụt '' Thân thể đang lành lặn thiếu niên đột nhiên tách ra làm đôi, máu
bắn đầy người hắn.
Đỡ lấy thân thể không trọn vẹn, Long Dương nộ khí phóng thẳng trời cao, hắn
điên cuồng gầm lên :
-'' Tiêu Thần, ngươi cút ra đây cho ta, lén lén lút lút thì ra hệ thống gì nữa .''
Nhưng đáp lại lời hắn, là tiếng gió thổi đêm khuya . Tiêu Thần cũng không trả
lời hắn.
Mấy tộc nhân tỉnh lại, nhìn bên cạnh Ca ca mình là một thiếu niên thi thể,
bọn họ sắc mặt biến thành khủng hoảng . Cũng không buồn mà ngủ, cả đám ngồi
dậy cảnh giới xung quanh.
Hắn Long Dương nộ đã đến cực hạn, hai mắt trợn lên, tơ máu giăng đầy hai con
ngươi, điên cuồng công kích cây cối bên cạnh.
Hắn nộ vì một tên mình luôn khinh thường mà đã giết tộc nhân của mình, lúc
mình thủ hộ cạnh bọn họ . Đây là sự sỉ nhục lớn lao.
''Ca ca bớt giận, địch tối ta sáng, điều chúng ta cần làm lúc này là bảo đảm
sự sống của tộc nhân . '' Một thiếu niên trí tuệ lên tiếng cảnh tỉnh hắn.
Cơn giận hắn từ từ xẹp xuống, sắc mặt âm trầm, ra lệnh :
" Đào gấp cái hố đất, chôn các tộc nhân của chúng ta vào đấy, ta Long Dương
bất tài, chỉ có thể làm được nhiêu đó .''
''OK ca ca !! '' Chúng nhân đồng thanh đáp.
''Toàn tộc cảnh giới, có thể kẻ địch sẽ tấn công lần nữa .''
Long Dương hô lớn, ra lệnh
Moi người nghe hắn nói, cũng vâng dạ, sắp thành một vòng tròn lớn, tay lăm
lăm cầm vũ khí, vẻ mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời tối đen.
Nhưng, hình như Tiêu Thần cũng không tấn công nữa . Trời sáng, bọn họ mệt
mỏi, có người hai mắt sưng vù vì thiếu ngủ.
Long Dương cũng không keo kiệt, phân phát tinh lực đan cho bọn họ hồi phục
tinh thần mệt mỏi.