Người đăng: thienngich
Một đạo thân ảnh màu trắng đứng dậy từ bãi đất đá vụn, chính là Phong Khinh
Vân . Hắn vẻ mặt tái nhợt, giống như bị nội thương không nhẹ, giờ phút này
sắc mặt hắn âm trầm nhìn về khu rừng bị tàn phá phía trước đã không còn một
bóng người.
Sau khi Khinh Vân phá vỡ vách tường cát được một lát thì sau đạo thân ảnh kia
cũng vọt ra, năm thân ảnh thấy Khinh Vân thì vội vàng cung kính đứng ở một
bên, ngoại trừ trong đó một thiếu phụ xinh đẹp không chút cung kính, hé miệng
anh đào hỏi :
" Khinh Vân đệ đệ, người này có phải là Qúach Thành Vũ mười năm trước danh
chấn rừng Trường Sơn, đánh tàn phế Tiểu Khải đó sao?".
Thiếu phụ mặc này mặc một chiếc váy màu lục nhạt bó sát người để lộ ra vòng eo
tinh tế thon thả và bộ ngực cao ngất, nhất là cổ áo lại hơi thấp để để lộ ra
non nửa bộ ngực. Cái khe giữa hai quả tuyết lê trắng bóc nhẵn nhụi sâu hoắm đủ
làm cho tuyệt đại bộ phân nam nhân nhìn vào phun huyết mà chết. Không chỉ vậy,
vạt váy phía dưới cố ý xẻ tà để lộ ra đôi chân dài lay động lòng người, lộ ra
từ bàn chân kéo dài đến bên hông khiến cho cặp đùi lộ rõ, loáng thoáng thậm
chí còn có thể nhìn thấy cái ''quần lót nhỏ'' màu xanh biếc của thiếu phụ.
" Hàn Nguyệt Tiên Tử, mấy năm gần đây ngươi mới vào Phong gia làm vợ nhỏ của
lão Tộc Trưởng nên tự nhiên không rõ chuyện mười năm trước Quách Thành Vũ cùng
vài tên Hóa Thần cường giả đại náo Rừng Trường Sơn này ". Trong năm gã Hóa
Thần kỳ, một lão giả thấp bé cười tủm tỉm trả lời thay Khinh Vân, cặp mắt
tam giác của hắn thỉnh thoảng lại liếc về hướng bộ ngực cùng hạ bộ của Hàn
Nguyệt.
Hàn Nguyệt bỉu môi, khinh thường liếc lão giả một cái rồi nhăn mặt nói:
"Đám người này chỉ giỏi lợi dụng cơ hội mà thôi, mười năm trước Phong Dương ca
(tên lão tộc trưởng ) cùng người giao thủ mà bị thương, những người này tựa
như ruồi bọ bám vào, mười năm sau Phong Dương ca bế quan lại không kiêng nể gì
xâm nhập phạm vi lãnh địa Phong gia ta, ngang ngược đánh tàn phế Tiểu Khải
đứa nhỏ tội nghiệp . Cứ để thế mãi, Phong Gia trong Rừng Trường Sơn này nhất
định sẽ bị tổn hại thật lớn danh dự !!".
Khinh Vân đưa mắt nhìn về phía rừng rậm xa xa ,vẻ mặ thản nhiên nói:
"Tộc Trưởng lần này bế quan tu vi nhất định sẽ tiến nhanh, đến lúc đó nhất
nhất tìm những người này tính sổ".
Ngừng lại một chút, hắn lạnh lùng, nói :
"Quách Thành Vũ mạnh mẽ thúc dục bản mệnh vũ kỹ, tước mắt nhất định là đã bị
nội thương nghiêm trọng, các ngươi phái người điều tra chung quanh, cần tìm
được tung tích của hắn nhưng phải tránh đả thảo kinh xà. Chờ sau khi ta bắt
được hắn nhất định phải để cho hắn nếm thử tư vị vạn xà phệ thể". Nói đến câu
cuối biểu tình của Khinh Vân dị thường âm trầm.
"Dạ!" năm người dạ một tiếng, hướng về các hướng phóng đi.
Hàn Nguyệt quay đầu nhìn Khinh Vân một chút, cũng thúc dục Thần lực rồi nhanh
chóng bay khỏi nơi đây.
Đột Nhiên, Ánh mắt sắc bén của Khinh Vân nhìn về phía Tiêu Thần, ánh mắt đó
ẩn chứa hỏa chi lực, tuy không cố ý phát ra, nhưng cũng khiến cả người Tiêu
Thần nóng rực, phun một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
Phong Khinh Vân rốt cuộc lắc đầu rồi phá không bay đi, trong vài cái nháy mắt
công phu đã biến mất.
Sau khi Khinh Vân rời đi, Tiêu Thần mới thở phì phò chui ra, đối phương chỉ
quét một ánh mắt nhìn lại đã làm cho hắn cảm nhận được áp lực khó hiểu . Trái
tim hắn không chịu nổi áp lực mà kịch liệt nhảy lên. Tiêu Thần thực sự hoài
nghi nếu đối phương nhìn hắn nhiều hơn một chút thì sẽ làm cho trái tim hắn vỡ
ra mà chết mất.
" Tiểu Anh, giờ ta phải về nhà !" Tiêu Thần thư giãn thân thể đứng lên nói.
Tiểu Anh không trả lời ,nhìn cánh rừng phía sau cách đó không xa, không lâu
trước nơi đây còn đầy màu xanh, còn hiện tại lại thành nơi tàn phá nặng nề ,
và đồng đội của nàng cũng chôn thây tại đây . Sắc mặt nàng nhất thời ảm đạm đi
rất nhiều.
Tiêu Thần nhìn ra tâm tư của Tiểu Anh, nên khuyên nhủ:
"Người chết không thể sống lại được, ngươi có thương tâm cũng vô dụng, để cho
bọn họ đi đi thôi, rừng Trường Sơn rộng lớn khôn cùng này không biết mỗi ngày
đã cắn nuốt bao nhiêu người rồi, nhân loại so với nó không thể nghi ngờ là phi
thường nhỏ bé.''
Tiểu Anh gật đầu, loại sự tình này ngày nào cũng có, chẳng qua là lúc này phát
sinh lên chính mình mà thôi, nhất thời không tiếp nhận được.
''Ta đi đây, ngươi giữ gìn sức khỏe, còn tiền bán Kỳ Nhông Thiết thì nguơi cứ
cầm lấy . Xem như ta cho ngươi, vậy thôi, ta đi đây .''
Tiêu Thần tiêu sái, phất tay bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Tiêu Thần từ từ thành chấm nhỏ rồi biến mất, nàng than nhẹ ,
cũng xoay người quay trở lại nơi mình ở.