Kinh Biến !!


Người đăng: thienngich

Gió lớn thổi qua, nâng một mảng đất đá lên, tạo thành gió xoáy nghịch ngợm
trượt về phương xa.

Một cánh tay mạnh mẽ thon dài từ dưới cát vàng thò ra ngoài, cánh tay này cố
hết sức leo lên trên, một lúc sau chủ nhân của bàn tay rốt cục đã xuất hiện,
là thiếu niên khuôn mặt thanh tú kiên nghị, trong ngực thiếu niên còn ôm một
thiếu nữ.làn da hơi vàng, vẻ mặt thanh lệ.

Cười khổ một chút, Tiêu Thần nhìn qua gò núi bị san thành bình địa, thầm nghĩ
trong lòng: Vừa rồi đã xảy chuyện gì, hắn chỉ nhìn thấy sóng đất đá khổng lồ
phô thiên cái địa lao xuống, sau một khắc tất cả mọi người đều bị dìm vào
trong đất đá dày đặc. Nếu như không phải Trương Tiêu Thần theo bản năng ôm lấy
Tiểu Anh, sau đó đem hết toàn lực nhảy vào hốc đá kế bên, núp trong đấy, chỉ
sợ hắn cũng bị chôn sâu dưới hàn tấn đất đá như những người khác.

Vỗ vỗ khuôn mặt của Tiểu Anh, Tiêu Thần thương tiếc nói: " Tiểu Anh, tỉnh lại,
Tiểu Anh..."

Gương mặt thanh lệ vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, Tiểu Anh không có trả lời,
hình như ngay cả hô hấp cũng không nghe được.

Không xong, nàng bị ngộp thở!

Tiêu Thần đem môi nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của Tiểu
Anh, chậm rãi hôn một cái, miệng cố hút hơi cho thông khí . Nàng bỗng khẽ
nhíu mày, muốn mở mắt . Hắn tiếc nuối thu môi lại, chờ một tý, Tiểu Anh rốt
cục đã mở mắt ra.

"Làm sao vậy, tự nhiên cả đống đất đá từ đâu tới ?" Tiểu Anh thất kinh hét.

Tiêu Thần lắc đầu, suy đoán "Ta cũng không biết, giống như cường giả đánh nát
ngọn núi lớn này vậy, ta cảm nhận ba động linh lực còn phát tán trên đống đất
đá "

"Mấy người trong đội của ta đâu?"

"Chỉ sợ bị hàn vạn tấn đất đá đập chết ." Sắc mặt Tiêu Thần trầm trọng, trả
lời.

''Ô ô ô '' Tiểu Anh thấp giọng khóc thút thít, "Ta muốn đi cứu bọn họ, nhanh
đi cứu bọn họ!"

"Vô dụng, hàng vạn tấn đất đá đập vào người, thì có chết chứ không sống nổi,
với lại, ta nghĩ cường giả đó còn đánh nữa, nếu ở lại, hơi không cẩn thận
một chút là bị hàng vạn tấn đá đập xuống dưới ngay.

An ủi Tiểu Anh hai mắt đẫm lệ mông lung, Tiêu Thần ôn nhu nói: "Nơi này rất
không an toàn, chúng ta vẫn phải rời đi trước thôi."

Nâng thân thể mềm dẻo của Tiểu Anh dậy, Tiêu Thần đứng thẳng người lên, phủi
phủi đất đá dính trên người.

Ầm, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một tiếng nổ như sấm sét, một luồng khí
hùng hồn mang theo nhiệt độ cực nóng đập vào mặt, Tiêu Thần nuốt một miếng
nước bọt, ngay cả gót chân của hắn cũng có chút run rẩy.

"Bên kia có người." Nàng chỉ vào một nơi ở xa xa, hoảng sợ nói.

Người nào có thể tạo ra thanh thế khủng bố như vậy, Tiêu Thần theo phương
hướng Tiểu Anh chỉ nhìn qua.

Trên một tòa núi nhỏ cách nơi này vài trăm thước, hai đạo nhân ảnh so với núi
rừng Trường Sơn thì vô cùng nhỏ bé. Nhưng không ngờ hai thân ảnh ấy lại mang
khí thế mênh mông, cuồn cuộn dâng đến tận chân trời. Tụa như đem cả rừng
Trường Sơn to lớn ép xuống.

" Quách Thành Vũ ,, ngươi chạy đến rừng Trường Sơn thuộc Phong gia bọn ta làm
gì, nơi này cũng không phải là Quách gia của ngươi ." Đạo thân ảnh bên trái
phát ra thanh âm rất lớn, rơi vào tai Tiêu Thần bên này cũng vô cùng rõ ràng.

Tiêu Thần quan sát, bọn họ đứng trên hư không cũng không dùng linh lực để
đứng như cường giả Luyện khí hóa thần chi cảnh, đây là điều mà cao thủ cấp
bậc Luyện Thần Phản Hư kỳ, , mới có thể làm được?!!

Mặt mũi Tiêu Thần tràn đầy khiếp sợ nhìn hai thân ảnh mạnh mẽ đứng trên không
trung.
Trước mắt hai người kia rất có thể chính là cường giả cấp bậc Phản hư kỳ, ánh
mắt Tiêu Thần có chút mê ly, trong lòng dâng lên nhiệt huyết mãnh liệt, một cỗ
xúc động không cách nào ức chế được cơ hồ muốn xông phá cả người hắn. Trở
thành cường giả, giơ tay nhấc chân là phong vân biến sắc, cho dù chịu khổ đi
một chút cũng đáng.

"Hắc hắc, Quách mỗ tiến vào rừng Trường Sơn này còn phải được Phong Khinh Vân
ngươi đồng ý sao, thật chê cười!" Thân ảnh màu đen bên phải cười lạnh.

Tiểu Anh quá kinh hãi, nói nhỏ :

" Phong Khinh Vân, hắn là thiên tài của Phong Gia, hai mươi năm tuổi đột phá
Phản Hư kỳ, được xem là Thiên tài sánh ngang với Cửu Đại tinh anh Long Gia ."

Lại là Phong gia nhân, xem ra trong Rừng Trường Sơn này, thế lực Phong gia
xác thực rất kinh người, thậm chí có cả cao thủ bực này, Tiêu Thần âm thầm
thầm nghĩ.

Âm thanh của Phong Khinh Vân lạnh lùng nói: "Mười năm trước ngươi đánh tàn phế
Phong Khải, con của Tộc trưởng Phong Gia ta, lần này còn dám tới, Quách
Thành Vũ ngươi nhất định phải lưu ngươi lại."

"Hừ, ta lỡ tay thôi, chứ không cố ý " Quách Thành Vũ hình như cũng khá kiêng
kị Phong Khinh Vân trước mắt, ngữ khí cũng không quá cường ngạnh.

Phong Khinh Vân nghe vậy giận dữ, mắng to :

"Nằm mơ, nếu bây giờ ngươi để lại Cửu Linh Thần Dược để tộc trưởng chữa khỏi
tàn phế cho Phong Khải, sau đó ngoan ngoãn ra khỏi Phong Gia lãnh thổ, ta sẽ
không làm khó ngươi."

Phong Khinh Vân thân là Thiên tài tuyệt thế của Phong gia, , thân phận tôn
quý, nếu không phải Quách Thành Vũ và hắn đều là cường giả cảnh giới Phản Hư
kỳ, thì hắn đã sớm đánh qua, đem hắn vùi dập tại chỗ.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #27