Người đăng: thienngich
Thiếu nữ thanh lệ thoáng biến sắc, vội che miệng hắn, nói nhỏ : " Thế lực
lớn nhất ở ngàn dặm quanh đây là Phong Gia, cai quản một ngàn gia tộc lớn nhỏ
, là gia tộc cao cấp, bọn họ thống trị tuyệt đại bộ phận sinh ý ở 1000 dặm
quanh đây và có hơn một ngàn tu giả, trong rừng Trường Sơn, ngoài Long Gia ra
, căn bản không có người nào có thể chống lại bọn họ."
Trong rừng cũng có thế lực bang phái? Ở trong nhận thức của Tiêu Thần, rừng
là nơi tự do đi lại, không bị ai cai quản mà.
Tiêu Thần cũng biết thiếu nữ có lòng tốt, lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, nói:
"Yên tâm, rừng Trường Sơn lớn như vậy, chắc sẽ không trùng hợp đụng phải bọn
họ."
Thiếu nữ bị nét tươi cười sáng ngời của Tiêu Thần làm cho ngây người một chút,
trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, xoay người chậm rãi chạy về, trong miệng
thấp giọng nói: "Tùy đệ đệ, cẩn thận một chút là được."
Ở bụi cỏ, thấp thoáng bóng một con toàn thân dài hơn một thước, có vảy giáp
cứng rắn màu nâu xám nhô lên, cái miệng lớn mở ra tràn ngập mùi tanh hôi. Móng
vuốt trên bàn chân vô cùng sắc bén, khẽ vuốt một cái đã tạo ra dấu vết thật
sâu trên mặt đất. Nếu móng vuốt này cào lên người thì nhất định sẽ da tróc
thịt bong.
Con này tên là kỳ nhông, giá khoảng hai ba ngàn lượng bạc, nó có thể chế
thành mấy loại thuốc chữa thương, thịt của nó cũng có thể ăn được.
Thiếu nữ thanh lệ hưng phấn toát ra mồ hôi tinh tế trên đầu mũi, những ngày
này tiểu đội mới chỉ bắt được hai con Kỳ Nhông tầm thường, nếu không cố gắng
thì cả tiền ăn cơm cũng không có, không ngờ hôm nay vận khí lại tốt như vậy.
Từ trên cái đùi mượt mà rút ra một cây chủy thủ, thiếu nữ thanh lệ quát một
tiếng, chủy thủ mang theo tiếng xé gió đâm vào phần gáy của Kỳ Nhông.
"Keng" một tiếng giòn vang, chủy thủ vốn có thể phá vỡ phòng thủ của Kỳ Nhông
lại bị bắn ra, chấn cho cổ tay của thiếu nữ tê dại.
"Không đúng, đây không phải Kỳ Nhông bình thường, mà là Kỳ Nhông Thiết, yêu
thú cấp 1 thượng giai ." Mấy người phục hồi tinh thần lại, kinh hãi nói.
Thanh lệ thiếu nữ cắn môi, nói: "Mọi người chạy mau, Kỳ Nhông Thép sắp cuồng
bạo."
Kỳ Nhông Thép kỳ thật cũng có thể coi là Kỳ Nhông, trong rừng có lưu truyền
một câu, mười năm kỳ nhông, ba mươi năm thiết nhông, ý nói tuổi từ mười năm
đến ba mươi năm là Kỳ Nhông. còn Kỳ Nhông hơn ba mươi năm là Kỳ Nhông thiết ,
sức chiến đấu của hai bên không thể nào so sánh nổi.
Kỳ Nhông bình thường chỉ cần ba bốn tu giả luyện tinh hóa khí cấp bốn là có
thể thu phục, mà Kỳ Nhông thiết thấp nhất cũng phải có một Tu giả cấp sáu mới
có thể đánh thắng. Tu giả cấp năm bình thường ngay cả phòng ngự của nó cũng
phá không ra. Đương nhiên nguy hiểm cao thì thu hoạch cũng cao, giá một con
Kỳ Nhông Thiết thấp nhất là một vạn lượng bạc, có thể đủ cho thợ săn bình
thường sống được hơn nửa năm.
Kỳ Nhông thiết phẫn nộ quét cái đuôi mạnh mẽ ra, một thành viên của tiểu đội
bị đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi lớn, thần sắc
vô cùng uể oải.
Sau đó bốn chân của Kỳ Nhông Thiết phát lực, đánh rất mạnh về phía thiếu nữ,
cái miệng tanh hôi cắn tới cổ thiếu nữ, nếu là bị cắn trúng thì cả nham thạch
cũng bị đứt đoạn, chứ đừng nói tới cái cổ yếu ớt của thiếu nữ.
Những thợ săn khác đều kinh hoảng thối lui, tuy Kỳ Nhông Thép đáng giá, nhưng
phải có mệnh mới hưởng thụ được, mỗi ngày không biết có bao nhiêu thợ săn chết
ở trong miệng của nó.
Ngay khi thiếu nữ nhắm mắt chờ chết trong nháy mắt, một đạo nhân ảnh giẫm cỏ
xanh vọt lên, bàn tay thon dài mang theo thế sét đánh lôi đình hung hăng đánh
vào yết hầu của Ky Nhông thép.
''Rầm''
Dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, Kỳ Nhông thép bay ngược ra,
hung hăng đâm vào một gốc cổ thụ cực lớn, trong chốc lát cổ thụ vỡ ra một lỗ ,
gỗ văng khắp nơi.
"Ngươi không sao chứ!" Tiêu Thần đỡ lấy bả vai thiếu nữ, mỉm cười nói.
Trong hốc mắt nàng đã ẩn ẩn dấu vết của nước mắt, nửa ngày sau nàng mới phục
hồi lại tinh thần : "Cám ơn ngươi, ta tưởng rằng ta đã chết rồi."
Cách mấy lớp quần áo, Tiêu Thần có thể cảm nhận được thân hình nở nang của
thiếu nữ, không hổ là thợ săn sinh tồn trong rừng Trường Sơn quanh năm.
"Ta gọi là Vương Tiểu Anh, năm nay mười tám tuổi, tên ngươi là gì?" Vương
Tiểu Anh âm thầm bảo trì khoảng cách nhất định với TiêuThần, trên mặt lại
hiện lên nét đỏ ửng, đối mặt với thần bí thiếu niên này, nàng thủy chung không
cách nào lạnh nhạt hào sảng như trước kia.
Tiêu Thần hơi ngập ngừng, mới trả lời : "Ta gọi là Tiêu Thần, năm nay tám
tuổi !"
"Ngươi tu vi Luyện tinh hóa khí lục cấp đỉnh cao à? tám tuổi đã là hóa khí lục
cấp đỉnh cao, ở trong ngàn dặm quanh đây ,chính là thiên tài ít có, thật nhìn
không ra một đứa bé như ngươi tu luyện kiểu gì ." Tiểu Anh hiếu kỳ nhìn Tiêu
Thần, như nhìn sinh vật lạ..
Tiêu Thần ha ha cười nói: "Không phải, ta là Luyện tinh hóa khí lục cấp sơ kỳ
thôi ." Có cường đại thân thể hỗ trợ, cộng với linh lực tinh khiết hơn đồng
cấp, nên sức chiến đấu của bản thân Tiêu Thần tuyệt đối không dưới Hóa Khí
lục cấp đỉnh phong bình thường.
Tiểu Anh liếc Tiêu Thần một cái, chợt nói: "Vậy vũ kỹ ngươi tu luyện nhất định
rất lợi hại hoặc thân thể ngươi cường đại hơn tu vi của ngươi . !! ''
Không muốn dây dưa ở trên vấn đề tế nhị này, Tiêu Thần chỉ vào Kỳ Nhông Thiết
miệng cười cười, hỏi: "Đây là Kỳ Nhông thiết theo như lời các ngươi nói ?"
Tiểu Anh hâm mộ nhìn Tiêu Thần, nói :
"Kỳ Nhông thiết trị giá hơn một vạn lượng bạc, bắt được một con thì nữa năm
thoải mái, vận khí của ngươi thật tốt."
Tiêu Thần ngạc nhiên nói: "Nó không phải do các ngươi phát hiện à?"
"Nó là do ngươi đánh chết, vốn nên thuộc về ngươi, đây là nguyên tắc cơ bản
của thợ săn."
"Ta thấy đồng bọn ngươi bị thương không nhẹ, khẳng định là cần trị liệu thương
thế, Kỳ Nhông Thiết chúng ta mỗi người một nửa là tốt rồi, dù sao không có các
ngươi, ta cũng không gặp được nó."
Tiêu Thần trong tay đầy yêu hạch, cũng không để một vạn lượng bạc vào mắt.
Tiểu Anh vui vẻ nói: "Ngươi thật sự đáp ứng cho chúng ta một nửa sao, cám ơn
ngươi!"
Nhìn bạc từ trước mắt bay mất, nói nàng không tiếc thì đó là giả, dù sao cuộc
sống của nàng và đồng đội đều phải cần có bạc. Nhất là có một người vừa bị
thương nữa.
Tiểu đội thợ săn của Tiểu Anh có tổng cộng bốn thành viên, nàng là đội trưởng,
phụ trách chỉ huy đội ngũ, đội phó là tu giả vừa mới bị thương, hai thành viên
còn lại một người biết một chút trị liệu, còn một người chuyên trinh sát.
Đắp thuốc cho đội phó bị thương xong, tên thanh niên gầy yếu kia nhìn thoáng
qua Tiêu Thần, nói với Tiểu A nh :
" Tiểu Nghiêm bị nội thương, cần phải nhanh chóng chạy về thôn trấn tu dưỡng,
để lâu sẽ ảnh hưởng nặng hơn."
Nàng gật gật đầu, "Tốt, sức khỏe của Tiểu nghiêm quan trọng hơn."
Chợt quay đầu lại nói với Tiêu Thần : "Ngươi theo cũng trở về với chúng ta đi,
chờ bán được Kỳ Nhông Thiết sẽ đem bạc phân cho ngươi."
Tiêu Thần không băn khoăn đáp ứng, dù sao vẫn còn hai tháng, đối với hắn thì
đi đâu cũng được cả.
Mấy người vừa muốn ly khai, trên đồi núi bên cạnh đột ngột vang lên một tiếng
nổ rung trời, cuồn cuộn đất đá bị nhấc lên cao hơn mười mét, mang theo khí
bàng bạc cuồn cuộn cuống xuống gò núi.
"Chạy mau." Phần đông thợ săn cảm nhận hơi thở tử vong, thét chói tai rồi bỏ
chạy về hướng xa xa.
Sóng đất đá cực lớn bắn lên trời, cơ hồ là trong nháy mắt đã phô thiên cái
địa bao phủ cả trăm dặm, đem tất cả mọi người nhấn chìm vào đất đá.