Người đăng: thienngich
Tiêu Thần khi thấy bản thân ở lại cũng không tăng cao tu vi, vội vàng thay bộ
đồ thường dân, chia tay Tiểu Meo, hướng về Long Gia đi đến.
-----------------
Ngoại vi Long Gia xuất hiện một đứa bé khoảng 8 đến 9 tuổi, đang thong thả
bước đến, chính là Tiêu Thần của chúng ta.
Hắn Lấy túi nước trên lưng ra, thoáng uống một ngụm, rồi tiếp tục vội vàng đi.
Trèo lên đỉnh núi, hắ thân thể thẳng tắp, phóng mắt nhìn lại, đập vào mi mắt
là một khu vực mảng lớn rừng cây màu xanh biếc, lớn khoảng hai cái Ê ĐÊ Trấn.
Lúc này, đã có không ít thợ săn chuyên nghiệp tụ tập trong này, bọn họ bận
việc riêng của mình, từng đám tạo thành nhiều tiểu đội, thuần thục chuẩn bị
săn bắt hoang thú.
Thợ săn là một loại chức nghiệp của Việt Cổ Đại Lục, ý nghĩa bên ngoài là
người chuyên môn săn bắt hoang thú, nhưng phát triển cho tới hôm nay, thợ săn
cũng dần dần đa dạng hóa, bọn họ chẳng những săn bắt hoang thú, mà còn hộ vệ
thương đội, phát triển thế lực của mình, thậm chí lấy tiền giết người. Ở trong
đại thành thị phồn hoa náo nhiệt bình thường đều có đấu thú trường, chuyên môn
cung cấp cho những kẻ có tiền thích xem hoang thú chiến đấu, trong đó nuôi
dưỡng một nhóm lớn thợ săn.
" Tên Tiểu tử kia đi bộ dáng xạo lol vãi ."
Cách đó không xa, ba Việt tử( tên gọi chung của con người Việt Cổ đại lục )
đứng dưới bóng cây xương rồng chú ý tới Tiêu Thần
.
Đầu trọc Việt tử nhếch miệng nói: " Tên tiểu tử này không biết con nhà ai ,
chúng ta có phải là nên đi chào hỏi một chút không."
"Mẹ, mấy ngày nay đều không có thu hoạch gì, vừa vặn phát tiết một chút, xem
như hắn không may."
Tóc dài Việt tử liếm liếm môi, dẫn đầu đi ra ngoài trước
.
Những thợ săn khác nhìn thấy một màn này đều là lắc đầu rất nhẹ, Ác Cẩu tiểu
đội ở trong trấn có tiếng xấu rõ ràng, thường xuyên gây ra sự tình lấn nam bá
nữ, vài ngày trước nghe nói còn lăng nhục một cái thiếu nữ, đánh cha nàng tàn
phế, nếu như không phải đằng sau có bối cảnh, bọn họ thân là thợ săn sớm đã đi
đời từ lâu. Chỉ là trước mắt xem ra, thiếu niên này sắp gặp xui xẻo.
Tiêu Thần cũng chú ý tới ba người đang đi tới kia, khóe miệng hiện ra một nụ
cười lạnh, vốn các ngươi không tìm ta, tu vi chỉ là Luyện tinh hóa khí ngũ
trọng cũng dám tới đánh ta. Bất quá các ngươi đã đến tìm chết, cũng không
trách được ta.
Ánh mắt hung ác của tóc dài Việt tử nhìn Tiêu Thần chăm chú, vẫy vẫy tay nói:
"Đại gia khát, đem nước cho ta."
"Dựa vào cái gì." Tiêu Thần hai tay vòng ở trước ngực.
Đầu trọc Việt tử bên cạnh cơn tức vọt lên, nói: "Con mẹ ngươi, có phải là ngứa
xương, muốn đại gia đến xoa bóp cho ngươi không."
Tóc Dài Việt tử đang muốn tiến lên động thủ, bỗng hào quần áo lụa là Việt tử
giống như cầm đầu, ngăn hắn lại, chỉ lên gai nhọn hoắt trên mấy cây xương
rồng gần đó, thì thầm với hai người một phen, sau đó ba người đều không có hảo
ý nhìn về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần ánh mắt đột nhiên lạnh lên, ý đồ của ba người sao có thể dấu diếm
được hắn, không cần đoán cũng biết bọn hắn muốn đem quần áo của mình cởi sạch,
sau đó cột vào mấy cái cây đó, gai nhọn hoắt như thế đâm vào người, tuyệt đối
là thống khổ vô cùng.
Mẹ, vốn muốn giáo huấn các ngươi một chút coi như xong, hiện tại thực mẹ nó là
muốn chết, Hắn nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Ba người xông tới, xắn tay áo lên muốn bắt lấy Tiêu Thần.
''Phanh'' một tiếng, một quyền trầm trọng như bôn lôi đánh vào ngực Tóc dài
Việt tử, Linh lực cuồng mãnh theo bàn tay phóng ra, thanh âm xương sườn đứt
gãy vang lên như sấm.
Hai người còn lại kinh hãi, không nghĩ ra đối phương là đứa bé như thế nào lại
biến thành cao thủ.
Không có chút nào lưu tình, linh lực ẩn chứa trên bàn tay, thân hình Tiêu Thần
chớp động đánh ra hai quyền, hai tên còn lại xương cốt cũng đứt gãy, trở thành
ba gã tàn phế.
"Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, tha cho chúng ta!" Ba người miệng
phun máu tươi, nằm trên mặt đất rên rỉ.
Khinh thường liếc 3 gã, hắn cất âm thanh lạnh lùng, nói: "Các ngươi đám
người cặn bã này, bình thường ngoại trừ nguy hại nhân gian ra thì chuyện tốt
gì cũng chưa từng làm qua, hôm nay gặp được ta coi như các ngươi không may."
Nói xong một cước dẫm nát ngực đầu trọc Việt tử, thanh âm xương cốt đứt gãy
chói tai vang lên.
Ba người hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, Tiêu Thần lúc này mới đình
chỉ chà đạp.
Thợ săn gần đó chứng kiến Tiêu Thần bình thản giết ba người, nhịn không được
hít sâu một hơi, loại người này nếu không phải trời sinh khát máu, thì chính
là giết người thành quen, xem việc này thành chuyện không có gì to tát, không
thể nghi ngờ là loại người nào cũng đều rất đáng sợ.
Lấy lá xoa xoa vết máu nhàn nhạt trên chân, Tiêu Thần xoay người, chuẩn bị đi
về thì giọng nói oanh vàng vang vẳng bên tai hắn ...
"Tiểu đệ đệ ngươi là người mới đến đây đúng không! Ba người này không giết
được." Trong tiểu đội thợ săn bên cạnh, một thiếu nữ không để ý những người
khác ngăn trở, đi tới nhíu mày nói.
Tiêu Thần có chút nghi hoặc, nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ thanh lệ, cái mũi cao
cao, trên người mặc một bộ quần áo màu nâu nhạt, bên hông dùng da thú buộc
chặt, phác hoạ nên phần eo mềm dẻo, tuổi chừng mười bảy mười tám, vì thường
xuyên sống trong núi rừng, nên làn da mang theo chút ít màu nắng, dáng người
phi thường khỏe mạnh, là hình tượng thiếu nữ '' TẶC-RĂNG '' diễm lệ mười phần.
Trong nội tâm âm thầm ca ngợi một phen, Tiêu Thần nhàn nhạt hỏi: "Vì sao?"
Thanh lệ thiếu nữ ánh mắt nhìn về phía ba người phi thường chán ghét, ngoài
miệng nói: "Ba người bọn hắn không có gì, chỉ là sau lưng bọn hắn là gia tộc
Phong gia ."
Gia tộc Phong gia, quản con mẹ bọn chúng chứ.!!
Tiêu Thần lắc đầu, khinh thường nói :
"Ta không biết cái gì gia tộc Phong gia, nhưng bọn hắn đáng chết, dám đụng
tới ta."