Người đăng: thienngich
'' Làm sao có thể?''
Cũng trong khoảnh khắc đó, Huyền Thiên vẫn luôn chú ý về phía Tiêu Thần, thấy
Trần Man bị lôi điện đánh xuống trọng thương thì sắc mặt cũng trở nên cực kỳ
khó coi, bên trong mơ hồ xẹt qua một tia bất an. Cục diện hôm nay dường như đã
có chút thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn hắn.
Huyền Thiên cắn răng, tránh né thế công cuồng mãnh của Địa Hổ ,, ánh mắt quét
qua bên phía Trần Man. Lúc này, mới gọi hai tên thuộc hạ :
- ''Hai người nghe lệnh, đồng loạt ra tay ngăn chặn tiểu tử này một chút !''
Ánh mắt Huyền Thiên trầm xuống, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên quát.
- ''Rõ ''
Hai ngươi đến bên Trần Man, ba người nhìn nhau, gật đầu, từng đạo linh lực
đột nhiên bạo phát ra mạnh mẽ, hết lớp này đến lớp khác xông về phía Tiêu
Thần. Xem bộ dạng này, hiển nhiên là định dùng số lượng để đè chết Tiêu Thần.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Luyện tinh hóa khí với luyện khí hóa thần cách
nhau cỡ nào, chưa nói đến pháp thuật truyền thuyết.
Tiêu Thần đứng im đó, ánh mắt dưới chiếc ao che mặt mang theo chút trêu tức
nhìn ba tên tu giả xông tới, lòng bàn tay chợt xoay tròn, hỏa diễm màu đen đột
nhiên tràn ra, hóa thành một tấm màn màu đen bao phủ.
''Hắc Giới! Thiêu đốt vạn vật !!''
Đây là Thần Thông hỏa diễm của lão, từng dùng nó tung hoành đại lục nhưng giờ
lúc này đây Lão mượn thân thể của Tiêu Thần, nên cũng không thi triển toàn
lực, phạm vi phong tỏa cũng không tính là quá lớn, chỉ có điều dùng để đối phó
với những nhân vật này thì quá đủ rồi.
- ''Phụt phụt!''
Từng đạo thân ảnh bởi vì không kịp trở tay mà trực tiếp tiến vào trong Hắc
Giới. Với thực lực với của bọn hắn, hiển nhiên không đủ lão nhìn vào mắt, bởi
vậy gần như không đến mười giây, Hắc Giới liền dần dần trở nên phai nhạt. Ngay
sau đó, cả 3 thân ảnh biến mất không tung tích, rất quỷ dị.
-'' Người này đến tột cùng là ai?''
Ánh mắt Huyền Thiên đã khiếp sợ nhìn khí tức của thủ hạ mình và Trần Man biến
mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại, hiển nhiên hắn thật sự không thể tưởng
tượng nổi tại sao chỉ ngắn ngủi hơn mười giây mà thủ hạ vốn chiến lực hùng hậu
lại biến mất không tung tích.
-'' Lúc này mà ngươi không ngờ vẫn còn dám phân tâm?''
Thế nhưng, tiếng chửi của hắn vừa dứt thì trong đôi mắt uy vũ của Địa Hổ bỗng
nhiên tràn ngập hung quang, hổ quyền nện đến, phảng phất như kèm theo tiếng hổ
gầm, cuối cùng mang theo ba động cuồng bạo hung hăng nện về phía Huyền Thiên.
Đối mặt với thế công cuồng bạo như vậy của Địa Hổ, sắc mặt Huyền Thiên cũng
kịch biến, thân thể đột nhiên rung động. Chợt thân thể của hắn đột nhiên bành
trướng lên, trong chớp mắt đã biến thành hình thú không thua kém gì Địa Hổ.
''Ầm!''
Hai cự hổ hung hăng va vào nhau. Trong phạm vi trăm trượng, cự thạch đều bị ba
động cường đại phát ra chấn thành bụi phấn. Từng đạo khe nứt thô to như cách
tay hiện ra dày đặc như mạng nhện.
Thân hình Huyền Thiên bắn ngược ra ngoài, hai chân lún sâu vào trong mặt đất
nửa trượng, kéo lê một đường, để lại trong sơn cốc một đạo dấu vết thật sâu.
Mặc dù vũ kỹ luyện thể mà hắn tu luyện có chút đặc biệt, nhưng hiển nhiên khi
so với Địa Hổ thì vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Đối với việc bị chế ngự lúc trước, Địa Hổ hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ, cho nên
bây giờ ra tay càng tàn nhẫn hơn. Hơn nữa hắn cũng không cho Huyền Thiên lấy
chút cơ hội thở dốc nào, bàn chân đạp mạnh một cái, thân thể khổng lồ mang
theo mùi máu tươi nồng đậm phóng đi, lao về phía Huyền Thiên lúc này đang khí
huyết nhộn nhạo.
Mà nhìn thấy Địa Hổ lần nữa vọt tới, trong miệng Huyền Thiên cũng có chút khô
khốc, nhưng không tránh né, chỉ có thể miễn cưỡng ngạnh kháng.
''Ầm!''
Huyền Thiên lại lần nữa bị Địa Hổ đẩy lui, yết hầu có chút ngòn ngọt, sắc mặt
hắn có chút tái nhợt, nhanh chóng rút lui về phía đội ngũ, cuối cùng cực kỳ
không cam lòng rống giận một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần giữa không
trung tràn ngập oán độc. Xong rồi hắn chạy đi.
Nhưng khi hắn chạy được vài trăm mét thì ''vụt'' một tiếng, đầu hắn bay xuống
đất ,bị cuồng phong từ đâu tới cuốn đi mất xác, biến mất trong không khí.
-------------------
''Hừ, ta thật mệt mỏi, tiểu tử, ta đi nghỉ ngơi đây, tạm thời ít lâu sẽ
không ra gặp ngươi, ngươi tự mà lo lấy. ''
Tiếng than thở của Sư phụ vang bên tai hắn, rồi im lặng.
--------------------
Ánh mắt Tiêu Thần dưới chiếc áo che mặt lẳng lặng đối mắt với Địa Hổ, dường
như vẻ hung lệ trong mắt đối phương đối với hắn mà nói không hề có chút uy
hiếp gì, bởi vậy, sau khi nhìn một lát thì hắn cười nhạt một tiếng nói:
- ''Tiếp theo, chúng ta có lẽ nên bàn bạc đến chuyện cái giá ngươi phải trả
mà lúc trước giao ước?''
Ánh mắt uy vũ của Địa Hổ tái nhợt nhớ lại hình ảnh Tiêu Thần chiến đấu, hắn
rùng mình, lúc này mới không tình nguyện chỉ vào Huyền Thủy Linh Thảo, ý bảo
hắn đến lấy.
Chỉ có điều, lúc này trong mắt hổ rõ ràng hơi lóe lên một chút.
Tiêu Thần duỗi cái lưng mệt mỏi, phảng phất như không nhìn thấy những chuyện
này, sau đó ngón tay của hắn chỉ vào Địa Hổ, cười nhạt nói:
- '' Ta muốn ngươi theo ta, làm huynh đệ của ta, ta giúp ngươi mạnh mẽ hơn
, ngươi chịu không ? ''
Địa Hổ nhíu mày, như đang suy nghĩ . Tiêu Thần cũng không vội mỉm cười ngắm
cảnh.
Một lúc sau, miệng hổ cực nhân tính hóa thở hắt ra, gầm lên, gật đầu.
''Tốt, giờ ngươi tên Tiểu Meo nhé !! ''