Nhị Thế (phần 1)


Người đăng: thienngich

''Đáng Chết..!!'' Tiêu Thần đang tập chung luyện hóa Thiện chi bổn nguyên, đột
nhiên một tia thần thức hắn lưu lại để duy trì Độ Hóa Đức Hoàng lại bị tiêu
giảm phân nữa, khiến hắn không thể không bứt ra thêm thần thức duy trì Độ Hóa,
việc này làm chậm tiến trình của hắn !

“ Hắn không phải là người vô tình vô nghĩa như bề ngoài, hắn cũng có tình cảm,
hắn cũng thích tài phú, quyền lực cùng sức mạnh, nhưng vì sao lúc sắp độ hóa
thành công thì lại bị cắt đứt ?! ''

Tiêu Thần trăm mối không thể giải bày.

Công Đức Hệ Thống, Đạo Đức Chân Kinh chính là điểm giao cảm của việc Độ Hóa,
mục đích chủ yếu chính là dẫn đường Đức Hoàng hướng thiện, kích phát đạo đức
cùng chính nghĩa trong lòng hắn, khiến hắn từ Ma Đạo chuyển Chính Đạo, trở
thành tay sai của Tiêu Thần.

Toàn bộ quá trình từ đoạn đầu đến đoạn giữa rất thuận lợi, nhưng ngay khi sắp
thành công, đột nhiên xuất hiện biến cố.

Đức Hoàng thoát ra khỏi quỹ đạo sẵn có.

Tiêu Thần nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể hiểu nổi.

“Sát chiêu này tên Tam Sinh Tam Thế, ngươi mới chỉ trải qua một thế, vẫn còn
hai thế nữa, ta không tin không độ hóa được ngươi !.” Tiêu Thần nhếch môi, tập
chung luyện hóa.

............

Tam Sinh Tam Thế lần thứ hai...

Lần này, hắn biến thành một vị cô nhi, được sư phụ là Mạnh Siêu Nhiên đem về
môn phái nuôi dưỡng truyền thụ võ học.

Hắn có một cái sư đệ tên Đàm Đàm, một cái sư huynh tên Thạch Thiên Sơn.

Từ nhỏ hắn sống một cuộc sống vô tư vô lự, nhưng lúc hắn mười sáu tuổi, biến
cố xảy ra.

Vị sư huynh mà hắn hết mực tôn kính lại là người hãm hại hắn.

Sư đệ hắn yêu thương lại bị chính Sư Huynh giết chết.

Thiên Ngoại Lâu, nơi nuôi dưỡng hắn từ nhỏ bị một nhóm người thần bí tiêu
diệt.

Sư phụ hắn vì bảo vệ hắn cùng Thiên Ngoại Lâu, bị giết chêt.

Hắn dựa vào đống thi thể che chắn nên thoát một kiếp.

Hắn hiểu được, hắn sở dĩ có thể sống sót, hoàn toàn là nhờ các vị sư thúc, sư
bá, sư cô, sư huynh liều mạng xông pha giết địch.

Và đặc biệt nhất, là nhờ sư phụ hắn đem hắn dấu trong đám thi thể, còn bản
thân thì đánh lạc hướng.

Tình cảm thầy trò thật vĩ đại !

Hắn khóc không ra tiếng, lúc đầu hận ý trong lòng hắn tích tụ từng giọt, nhưng
đến giờ phút này, lại trở thành đại dương mênh mông, càn quét trong lòng hắn !

Hắn yêu sự phụ, mọi người, môn phái bao nhiêu thì hắn càng hận bấy nhiêu.

Hắn hận thiên bất công, hận địa giả dối, hận bản thân yếu đuối.

Qua hôm sau, hắn tìm được Cửu Kiếp Kiếm đoạn kiếm thứ nhất, Thần vật Cửu trọng
thiên đại lục được chôn dấu dưới lòng đất Thiên Ngoại Lâu, từ đó, hắn bắt đầu
lang bạc kỳ hồ, kéo theo huyết cừu không ngừng lớn mạnh, Từ đó về sau, hắn bắt
đầu cố gắng tu hành.

Hắn khắc khổ tu hành đến cực điểm, mỗi ngày chỉ ngủ đủ giấc sáu tiếng, ngay cả
đi vệ sinh, tắm rửa hắn cũng tính từng li từng tý.

Hắn lấy giết người vì tế luyện Cửu Kiếm Kiếp, lấy vô tình chi đạo ôn dưỡng Cửu
Kiếm Kiếp, nhằm kích phát ra thuộc tính ẩn dấu của Cửu Kiếp Kiếm, nhưng vẫn
công dã tràng.

Hắn sống trong cô độc, do nhiều lần giết người cướp của nên hắn bị chúng nhân
xa lánh, tu hành ngày càng khó khăn, bị thương vô số lần. Nhiều lần bị chính
đạo vây công lâm vào tuyệt cảnh, nhưng đều dựa vào vận khí vượt qua.

Hắn nếm trải biết bao nhiêu gian khổ, chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn,
cảm giác đau đớn khổ cực ngày qua ngày tra tấn hắn, khiến hắn chôn sâu nỗi đau
này vào tim, làm cho lòng thù hận của hắn ngày càng gia tăng.

Năm hai mươi năm tuổi, ánh mắt hắn tang thương không hợp với độ tuổi hắn nên
có, vết thương trên người ngày càng nhiều, hắn không còn bốc đồng như trước,
hắn biết im lặng tích súc nội tình, hắn như một con cô lang đang bị thương, ẩn
núp đâu đó trong bóng tối để trả thù người khiến hắn bị thương.

Đột nhiên, một ngày gió mưa hẩm hiu, nàng xuất hiện...

Nàng đem đến ấm áp cho hắn, nàng cho hắn biết cảm giác được quan tâm, hắn rất
hưởng thụ cảm giác này, bên nàng, hắn dường như buông bỏ cừu hận, buông tha
nỗi đau.

Chìm vào trong ôn nhu hương một thời gian, đột nhiên hắn nhớ lại một truyền
thuyết, tình cảm chính là thứ ràng buộc một người, tùy theo tình cảm sâu đậm
mà ràng buộc lỏng hay chặt, nhanh hay lâu, có người chỉ bị ràng buộc trong một
thời gian, có người thì bị ràng buộc cả đời, cá biệt còn có người tình sâu căn
chủng, dù luân hồi vạn kiếp cũng không thể phai nhạt.

Thánh Nhân ngoài đem một đầu Đại Đạo dung nhập vào bổn nguyên linh hồn, còn
phải trảm một trong Tam Thân để trở thành Thánh Nhân chi Thân, vạn kiếp bất
diệt, siêu thoát ngũ hành, dẫm đạp Luân Hồi !!!

Tam Thân phân biệt là Huyết Mạch Chi Thân, trảm Huyết Mạch chi thân, thân thể
không bị nhiễm nhân quả thân tình, trở nên tinh khiết không chút pha tạp, cùng
thiên địa hòa hợp, phản phác quy chân, một số thánh nhân đều lựa chọn phương
pháp này cải tạo thành thánh nhân chi thân.

Tiếp Theo là Trảm Hữu Tình chi thân, Tình Yêu bắt đầu từ rung động của trái
tim, tình yêu khiến chúng ta nhìn thấy sự vật bằng con mắt nhân từ, chấp mê,
lý trí cũng phải đầu hàng trước tình yêu, bởi tình yêu chính là vô lý. Thánh
Nhân chưởng quản từng pháp tắc, quy tắc Thiên Địa, làm sao có thể chưởng quản
khi có một trái tim tràn ngập tình yêu cùng nhân từ ?! Một số ít Thánh Nhân
lựa chọn phương pháp này cải tạo thánh nhân chi thân.

Cuối Cùng là Trảm Phàm Nhân Chi Thân, đại đa số thánh nhân đều chọn phương
pháp này, nhưng thành tựu thấp hơn hai phương pháp kia.

Hắn muốn học theo phương pháp Trảm Hữu Tình chi thân, tức là lấy tình nhập
đạo, rồi lấy diệt tình thành đạo, kích hoạt Cửu Kiếm Kiếp.

Rốt cuộc, thù hận nhiều năm, đâu phải muốn buông là buông...

Vào một đêm mưa gió, hắn, một tên vô tình kiếm khách, vì phá quan đăng lâm
cảnh giới mới, hắn đâm chết nàng.

Nàng yên vị nằm nhoài trên người hắn, do mắt máu quá nhiều khiến khuôn mặt
nàng trắng bệch, càng tôn lên vẻ thần thánh kiều diễm.

''Ta chưa từng nghĩ hận ngươi...Sở Dương ca ca..'' Nàng nhẹ nhàng vuốt ve
khuôn mặt bị năm tháng tang thương phủ lên, ôn nhu như nước, nói.

''Vì sao ..?'' Đức Hoàng không rõ hỏi.

''Bởi vì ta yêu ngươi ! Tình yêu, nó vô lý..'' Nàng cười rạng rỡ, tham lam
nhìn hắn, nàng muốn in tạc khuôn mặt này vào lòng, dù luân hồi cũng không thể
quên đi.

''Ngu ngốc...'' Đáy lòng chất chứa đầy nỗi hận thù của hắn đột nhiên vào lúc
này nhường chỗ cho tình yêu, phải, lúc này hắn thật sự yêu nàng.

Tình yêu đến với mỗi người trong những lúc người ta không lường tới...!!

Từ nhỏ nàng chính là thiên kim tiểu thư đại gia tộc hùng bá một phía, nhưng
một lần ngoài ý muốn bị tổn thương Tam Âm kinh mạch, từ đó nàng bị mọi người
xa lánh, bảo nàng là phế vật, chịu đựng mọi khi nhục.

Lần gần đây nhất, cha nàng bắt nàng gả cho một tên ăn chơi thiếu gia mà nàng
ghét, do tuyệt vọng, hết cách, nàng bỏ đi.

Vì vậy từ khi đó nàng lưu lạc nơi chân trời xa xăm.

Rốt cục có một ngày, trong một khu rừng trúc tím, nàng phát hiện một kiếm
khách cô độc, tên của hắn gọi là Sở Dương!

Mạt Khinh Vũ đột nhiên xuất hiện cảm giác hả hê; mỗi một lần chứng kiến người
cô độc này tựa hồ trong lòng nàng có một loại cảm giác an ủi. ..
Vì vậy càng ngày nàng càng cảm thấy người này rất không may, muốn an ủi hắn. .
.

Sau đó hai người tách ra, thỉnh thoảng nàng vu vơ lo lắng, không biết hắn có
thể không có chỗ nương tựa giống như mình không?

Rốt cục lại một lần, số phận cho nàng lại một lần nữa gặp hắn trong rừng trúc
tím.

Lúc ấy, hắn phảng phất như đang nhớ cái gì đó; rất yếu ớt, đau khổ, vì vậy
nàng thuận miệng an ủi hai câu.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thấu hiển lộ nỗi tuyệt vọng với một
chút u buồn, lại như tia chớp đánh trúng vào tâm nàng.

Nàng nói tên mình cho hắn. Hai người trở nên quen thuộc.

Sau đó có lẽ là muốn an ủi hắn, có lẽ là do nguyên nhân khác, nàng nói: "Hãy
thư thái. . . Nếu không, ta nhảy cho người xem một điệu vũ?"

"Mẹ ta kể, Mạt Khinh Vũ, chung thân của con gái, coi chừng suốt đời khổ v. ."

Thế nhưng lúc này, nàng lại muốn vì hắn mà nhảy.

Khi nàng Hồng Y phất phới, nàng rõ ràng thấy được trong mắt người này hiện lên
vẻ thưởng thức, dịu dàng ngoan ngoãn, cùng một loại cưng chiều!

Chính là loại cưng chiều này trong chốc lát, hàng phục nàng.

Người nọ là một người kiếm khách, tín ngưỡng của hắn chính là: vô tình kiếm
khách! Vô tình không thể đến đỉnh phong! Cho nên cuối cùng hắn đã nói: "Ta
không thể hại ngươi. . . Ta chỉ muốn luyện kiếm! Xin ngươi tách ra!"

Nhưng nàng cũng rất cố chấp. Nàng cho rằng, mặc dù ngươi không quan tâm ta,
đối với ngươi, ta tình nguyện dùng suốt đời cô độc của ta, đi sưởi ấm ngươi.

Cho nên nàng nói: "Ta tình nguyện cho ngươi dùng ta để luyện kiếm! Dù là ngươi
nghiền nát tình ta. Nếu là có thể từ nơi này đạt được kiếm đạo tinh túy ngươi
muốn, ta tình nguyện!"

Hai người người cô độc ở cùng nhau, lập tức không còn cô độc.

Ta chỉ muốn trả giá vì ngươi. ..

Ta cũng tình nguyện bị ngươi làm tổn thương. ..

Vì vậy từng bước một dây dưa, lần lượt phân phân rồi hợp hợp, người vô tình
này lại từng bước một chiếm hết thảy địa vị trong lòng nàng. ..

Nhưng, hắn một mực quên không báo thù cho sư phụ của hắn, báo thù cho sư đệ
của hắn, báo thù cho sư môn của hắn. Hắn đeo huyết cừu ngập trời trên lưng.

Thậm chí nàng có thể cảm giác được, mỗi thời khắc, nỗi khổ trong lòng của hắn
đều có thể hóa thành nước đậm đặc.

Nàng có một loại cảm giác, nếu như hắn tiếp tục tra tấn bản thân như vậy, sớm
muộn có ngày hắn sẽ tan vỡ.

Khi hắn ngủ đều ôm kiếm của hắn, mỗi ngày, khi không có chuyện gì, ánh mắt của
hắn chỉ nhìn kiếm của hắn, chăm chú. Kiếm, là hết thả vọng của hắn, hy vọng
báo thù!

Điều này khiến Nàng rất rất lấy làm lạ: chẳng lẽ, đối với nam nhân mà nói, một
thanh kiếm lạnh như băng, rõ ràng còn đẹp hơn so với một mỹ nữ sao?

Rốt cuộc là ta đẹp hay kiếm đẹp?

Hắn thường thường bừng tỉnh từ trong mộng, hô to một tiếng: "Ta muốn giết các
người!"

Mỗi lần xảy ra điều này, nàng hay dùng cánh tay ôm chặt lấy hắn, cho đến khi
hắn yên tĩnh lại. Mỗi lần nàng luôn đau lòng rơi lệ.

''Nếu có kiếp sau...Ta muốn nói ngươi biết... ta đẹp hơn kiếm...'' Đáng lẽ bị
vết thương nặng như vậy, nàng phải chết từ lâu rồi, chẳng qua trong lòng nàng
còn có tiếc nuối, chính nàng quan trọng hay kiếm quan trọng? Chính nàng đẹp
hay kiếm đẹp? Thực chất lòng kiêu ngạo bên trong nội tâm không cho phép nàng
lại cúi đầu trước một thanh kiếm, vì vậy nàng giãy dụa nói với hắn: ta đẹp hơn
kiếm !''


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #179