Duyệt Tẫn Hồng Trần!


Người đăng: thienngich

“Xem ra ta thật là mất trí nhớ.” Thanh Sơn Lạc Nguyệt, Dưới ánh trăng nghiêng
nước nghiêng thành, Đức Hoàng thở dài.

Xuất thân của hắn cao quý, phụ thân chính là Chính Đạo Cự Phách Kiếm Thánh uy
danh hiển hách, Mẫu thân chính là Con gái của Đại Thiên Tiên Tông bá chủ ở
Đông Bộ Tiên Giới, nhưng một lần xuất ngoại du lịch, mẫu thân hắn bị tổn
thương, khi sinh ra hắn tiên thiên thiếu hụt, không bất cứ thứ gì có thể chữa
khỏi, trừ khi Thánh Nhân ra tay cứu giúp.

Cách đây vài ngày, hắn lâm vào một trận bạo bệnh, cơ hồ sắp chết, mẫu thân
cùng phụ thân mời tới mời lui hơn mười ngàn Y Tiên mới trấn áp được cơn bạo
bệnh này, nhưng cái giá phải trả chính là quên mất tất cả trí nhớ.

Tĩnh dưỡng mấy tháng, thương thế trong người hắn đã khỏi tám phần mười, có thể
rời giường đi lại.

Hắn luồng tay lấy Tiên Thạch để trên bụng, thoáng chốc, Tiên Thạch biến mất.

Do sinh ra không thể tu luyện, hắn phải mặc một bộ áo được đặc chế đặc biệt,
có thể chống lại trọng lực của Tiên Giới, khiến một phàm nhân như hắn di
chuyển đi lại bình thường.

Nằm trên giường, hắn gác tay lên trái, suy tư.

ánh trăng như sáng chíu rọi qua khe cửa sổ tiến vào giường hắn, chiếu rọi hắn.

Hắn nhíu chặt mày, thoáng quen thuộc ánh sáng của ánh trăng trong đêm tối, mấy
ngày nay nằm trên giường, hắn suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của chính mình.

“Lan Nhi chân tình đối với ta, nếu ta không cưới nàng về làm vợ thì không phải
là nam nhi nữa !!”

“Kỳ thật mẹ rất thích Lan nhi, nhưng trở ngại mặt mũi cùng thân phận, nên
không đồng ý.''

“Ta muốn cưới Lan Nhi thì phải đối mặt với hai cái vấn đề, một là Hỏa Tộc Hỏa
Thiên, hai chính là người nhà của Lan Nhi. ''

“Xét đến cùng, thế giới này chính là Cường giả thế giới, ta không thể tu luyện
thì chú định chỉ sống được trăm năm, dù mẹ và cha dùng linh dược trân quý bồi
bổ cơ thể, quá lắm chỉ kéo dài được ngàn năm. Trong khi thiên tư của Lan Nhi
trác tuyệt, nàng ngày càng mạnh thì tuổi thọ càng nhiều, đến khi hắn chết,
nàng vẫn tươi trẻ, cũng không thể lấy ai, bởi vì xuất giá tòng phu, phu chết
thành quả phụ, cha mẹ nàng hiểu điều đó nên không thể để con gái mình hi sinh
hạnh phúc cả đời được.''

“Haizz!”

Nghĩ đến đây, hắn thở dài thật sâu.

Đây là tử cục, ngoại trừ phép nhiệm màu hiện lên, còn không thì không còn cách
nào phá giải.

“Ta phải làm gì đây, ta không cam lòng !!!”

Đức Hoàng lắc đầu, tâm trạng trở nên buồn bã.

''Đinh...Công Đức Hệ Thống trói chặt ký chủ, phải chăng xác nhận ?''

“Ai đó ?” Đức Hoàng cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận không có ai, trong
lòng nổi lên vẻ nghi hoặc.

''Đinh..mời ký chủ vào Công Đức không gian ! phải chăng tiến vào..?'' Một lần
nữa, một giọng nói trầm ấp vang bên trong đầu hắn.

Trong vô thức, hắn đáp : ''Tiến Vào.''

Cảnh vật trước mắt biến mất, thay vào đó là một đại điện rộng lớn, đại điện
chia làm năm tiểu khu, phân biệt là Luyện Công Điện, Vũ Kỹ Điện, Công Pháp
Điện, Đan Dược Điện, Ngộ Đạo Điện.

''Đây là...?'' Đức Hoàng kinh ngạc đến ngây người, hắn không biết mình đang ở
nơi đâu.

''Chào ký chủ, lão nô xin mạn phép giới thiệu...'' Đột nhiên, trên không trung
xuất hiện một ông lão, hòa ái nhìn hắn, nói.

''Đây là Đạo Đức Hệ Thống, chỉ cần ký chủ có đầy đủ Đạo Đức điểm, có thể hối
đoái bất kỳ thứ gì mà Hệ Thống bán.

''Đây là lần đầu tiên ký chủ đến đây, Hệ Thống tặng ký chủ lễ bao Tân Thủ, xin
hỏi ký chủ có lấy ?''

''Có..'' Đức Hoàng nhanh chóng trầm tĩnh lại, đáp.

''Keng..tân thủ lễ bao mở...Cải Thiên Hoán Mệnh Đan một cái, Đạo Đức Chân Kinh
một quyển, miễn phí quay thưởng một lần !''

''Phải chăng Mở giao diện thuộc tính nhân vật ?'' Lão già mỉm cười, lễ phép
hỏi.

''Ừ...'' Đức Hoàng bình tĩnh đáp, đáy lòng cất giấu một tia tò mò nhìn.

Ký chủ: Lạnh Như Băng

Tư Chất Ngộ Tính: Ưu tú (Tư chất chính là thiên phú lĩnh ngộ, chia làm Phế
Phẩm, Bình thường, ưu tú, nhân tài, thiên tài, cái thế thiên tài, tuyệt thế
thiên tài, Thiên Tử ! )

Căn cơ : Tiên Thiên thiếu hụt ( căn cơ chính là thiên phú về thân thể, chia
làm bôn giai đoạn : Tiên Thiên thiếu hụt : bao gồm Tuyệt Mạch, phế phẩm. Giai
đoạn thứ hai là từ cửu phẩm đến nhất phẩm, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao
nhất, cửu phẩm đến thất phẩm phân đến Nhân Phẩm Căn Cơ, Lục Phẩm đến Tam phẩm
phân Địa Cấp căn cơ, Tam phẩm đến nhất phẩm phân Thiên Cấp Căn Cơ. Giai đoạn 3
chính là Vượt qua nhất phẩm căn cơ - Cực Phẩm căn cơ, cuối cùng đến Đạo Cơ
cùng Thánh Cơ đặt song song ! )

Balo: Cải Thiên Hoán Mệnh Đan x1, Đạo Đức Chân Kinh x1.

Thông tin vật phẩm :

Cải Thiên Hoán Mệnh Đan: Thánh Đan do Luyện Đan bật nhất-Thái Thượng Lão Quân
luyện chế, giúp Căn cơ của người phục dụng tăng mạnh, còn tăng bao nhiêu là
tùy duyên !

Đạo Đức Chân Kinh: Tuyệt Thế Kinh Thư do Đạo Đức Thánh Nhân dùng tâm huyết
biên soạn, bát đại tinh thâm !

“Thánh Nhân có mắt, làm cho ta đạt được đại cơ duyên ! Cha Mẹ, con trai của
các người sẽ không khiến cho hai người thất vọng, Vũ Lan, mệnh chung trú định
ngươi không thể thoát khỏi tình yêu của ta, Còn Hỏa Tộc Hỏa Thiên, thù cũ tất
báo gấp bội. ''

Đức Hoàng tuy vui sướng cực kỳ, nhưng cũng chỉ dám hò hét trong lòng. Hắn là
người trầm ổn, biết rằng lộ ra cơ duyên này chính là mang họa sát thân !

“Ta sẽ cố gắng lợi dụng hệ thống để vụng trộm tích lũy, thẳng đến có đủ thực
lực tự bảo vệ mình cùng người thân, mới có thể bại lộ thân phận !''

Đức Hoàng kiên quyết hạ quyết tâm, nhưng đột nhiên hắn khẽ nhíu mày.

''Muốn sử dụng các chức năng trong Đạo Đức Hệ Thống, phải có Đạo Đức điểm, mà
Đạo Đức điểm yêu cầu ký chủ phải làm nhiều việc tốt.''

“Đạo Đức Chân Kinh thì lại yêu cầu người kế thừa lúc nào cũng mang bảo trì
chính nghĩa, phải làm một người có đạo đức. Hơn nữa đạo đức càng cao thượng,
tu hành sẽ không gặp trở ngại bởi tư chất thấp kém, trái lại làm ít công to.”

“Đạo đức?” Đức Hoàng suy tư.

Hắn có cảm giác khinh thường khi nhắc đến hai chữ '' Đạo Đức '', nội tâm bài
xích hai chữ này, hắn cũng không biết vì sao, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh trớ
trêu của mình hiện tại, lòng khinh thường cùng chán ghét biến mất.

Sau khi phục dụng Cải Thiên Hoán Mệnh Đan, căn cơ tiến thẳng đến Cực Phẩm căn
cơ, chỉ dưới Thánh Cơ cùng Đạo Cơ.

Hắn liền cố gắng tu hành Đạo Đức Chân Kinh, không ngừng vụng trộm tích lũy
thực lực, mỗi khi đến bình cảnh, do bản thân làm việc tốt đủ để phá bình cảnh,
cộng thêm dùng Đạo Đức điểm hối đoái vũ kỹ cùng phòng luyện công, tu vi của
hắn tăng nhanh như gắn hỏa tiễn đằng sau đít.

Cha mẹ liên tục khuyên bảo hắn quên đi Lan Nhi, ngoài mặt Đức Hoàng gật đầu
đáp ứng.

Lâu lâu Lan Nhi trốn nhà đi tìm hắn để thỏa lòng mong nhớ ngày đêm, Đức Hoàng
đại chiến với nàng trăm hiệp, sau đó dùng lời lẽ chứa đầy hi vọng an ủi nàng,
nhưng hắn cũng không tiết lộ việc bản thân có thể tu luyện, một là thử lòng,
hai là đề phòng kẻ tham lam biết tin tức.

Nhưng Lan Nhi lại tin lý do thoái thác của hắn, khiến hắn càng yêu nàng hơn.

Thời gian về sau, Đức Hoàng liên tục làm việc thiện tích đức, không buông tha
bất kỳ việc tốt nào, nghĩa chính ngôn từ xả thân liều mạng làm việc tốt.

Rất nhanh, Đức Hạnh của hắn làm chấn động cả Tiên Giới.

Do hăng hái làm việc tốt, hắn lĩnh ngộ Đạo Đức Chân Kinh ngày càng nhanh, hiệu
sức tu hành ngày càng mau, chỉ vỏn vẹn năm năm sau, hắn lén lút tăng cao tu vi
đến ngang ngửa Hỏa Tộc Tuyệt Thế Thiên tài tư chất, Hỏa Thiên !

Trong một lần ngoài ý muốn, hắn vì cứu một thiếu nữ trọng thương sắp chết dưới
nanh vuốt của tiểu hoàn khố thiếu gia Hỏa Tộc, nên bộc lộ tu vi cứu đi thiếu
nữ.

Hỏa Thiên biết tin, vừa giận vừa tham lam, nghĩ đến một tên căn cơ tiên thiên
thiếu hụt lại có thể xoay mình tu luyện, hiển nhiên nắm giữ đại cơ duyên, liền
quang minh chính đại ra tay đối phó với hắn.

Tuy Đưc Hoàng nắm giữ vũ kỹ mạnh mẽ do hối đoái trong Đạo Đức hệ thống, nhưng
Hỏa Thiên không hổ là Hỏa Tộc hậu bối đệ nhất nhân, thực lực của hắn có chút
nhỉnh hơn Đức Hoàng, nên hắn lao vào một trận khổ chiến kéo dài mấy ngày mấy
đêm, cuối cùng, hắn dùng Công Đức điểm hối đoái ra một Sát Chiêu lừng danh của
Đạo Đức Thánh Nhân, '' Lấy Đức Phục Người !''

Một chiêu này, không long trời lở đất, không chút khí thế nào phát ra.

Sau khi Hỏa Thiên trúng chiêu này, lông tóc không chút tổn thương, bất quá Hỏa
Thiên đang khỏe mạnh chợt khóc rống lên, quỳ dưới chân Đức Hoàng, không ngừng
lấy tay tát mặt mình, sau đó bi thương ai oán vừa khóc vừa nói :“ Ta không
phải là con người, trong lòng bị ma quỷ sai khiến, dám động thủ với một người
đức cao vọng trọng như ngài! Ta chính là súc sinh, ta không phải người. Thỉnh
cầu ngài tha thứ cho ta, cho ta cơ hội sám hối làm người, lấy công chuộc tội !
''

Đức Hoàng chợt sửng sốt, không nghĩ chiêu này lại âm hiểm như vậy, không động
thủ vẫn phục chúng.

........................

Cuộc đời hắn trải qua nhiều khúc triết, cuối cùng tu vi của hắn đứng trên đỉnh
Tiên Giới chúng sinh, danh vọng mỹ danh bao phủ tam giới, quyền lực nắm trong
tay sinh tử của tam giới, hắn gần đi đến đỉnh phong của nhân sinh !

Cuộc đời hắn chỉ thiếu một điều...chưa cưới vợ, chưa có con cho cha mẹ vui
mừng.

Một ngày tốt nào đó....

Tân khách đến dự đám cưới đều là nhân vật máu mặt cao tầng Tiên Giới, các lão
bất tử bế quan sinh tử cũng đồng loạt dừng lại chỉ để cho hắn chút mặt mũi.
Cuối cùng đến lúc Động phòng hoa chúc.

Vũ Lan ăn mặc xinh đẹp kiều diễm, ngồi ngay ngắn ở bên giường, ánh mắt thâm
tình nhìn Đức Hoàng, chân thành nói:“Băng, hôm nay chúng ta đã trở thành vợ
chồng. Cuộc đời này ta hối hận rất nhiều điều, nhưng có một điều duy nhất ta
không hối hận, chính là yêu ngươi...”

Đức Hoàng cười ha ha:“Đó là đương nhiên. Ta chính là......”

Đột nhiên hắn sờ ngực, mày kiếm hơi nhăn.

Vũ Lan chợt biến sắc, vội vàng hỏi :“Chỉ là cái gì? Ngươi không thoải mái chỗ
nào ?''

Đức Hoàng lắc đầu, mơ hồ nói :“Chỉ là ta cảm thấy trong lòng đột nhiên trống
rỗng...cảm giác cuộc sống thật tẻ nhạt ! '

Vũ Lan cười một tiếng, như hoa mẫu đơn chớm nở đẹp không sao tả xiết, nàng ôn
nhu nói : “ Tẻ nhạt ? Ngươi không biết có bao nhiêu người hâm mộ cuộc sống của
ngươi đâu ?!.”

Sắc mặt Đức Hoàng chợt biến thành lạnh lùng, lớn giọng nói : “Bọn họ hâm mộ
ta? Không, Đơn giản là hâm mộ tài phú, quyền thế, vũ lực cùng mỹ sắc thôi.”

Khi nói đến đây, chân mày hắn bắn ra một cỗ khinh thường thiên hạ, thấu hiểu
hồng trần.

Vũ Lan chợt đỗi giọng, biến sắc:“ Băng, ngươi nói vậy là có ý gì ?”

Đức Hoàng nghiêm túc nhìn nàng, nhìn người con gái mà hắn yêu đến trời long
đất lở, yêu đến thiên địa già nua, yêu đến thời gian mục nát.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, khiến Vũ Lan bất an, trong lòng mặc niệm tự hỏi :

''Chả lẽ Đức Hoàng nhận ra...?''

Sau đó, Vũ Lan chợt thấy hắn nở nụ cười, nàng thoáng yên tâm, nhưng câu nói kế
tiếp của hắn khiến nàng hoảng hốt :

''Tình Yêu, Danh Vọng, Tiền Tài, Thực Lực, bất quá chỉ là trăng trong nước,
hoa trong gương.''

Sau khi hắn vừa dứt câu, thế giới đột nhiên rạn nứt ra, chìm vào hắc ám !.....


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #178