Người đăng: thienngich
“Con trai, rốt cuộc ngươi đã tỉnh!” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nức nở.
“Bà là?” Đức Hoàng nghi hoặc nhìn thiếu phụ trước mặt.
Thiếu phụ chấn động, chợt hiểu ra điều gì, khóc lớn lên: “Con trai bảo bối của
ta, ngươi bị đánh hỏng đầu rồi biến thành si ngốc sao? Ta là mẹ của ngươi à,
ngươi là Tiểu Băng, ngày hôm trước Hỏa thiếu gia không muốn ngươi qua lại với
Vũ Lan, liền đánh bể đầu ngươi. ''
''Con trai bảo bối à, nghe mẹ khuyên, tuy rằng ngươi cùng nàng từ nhỏ là thanh
mai trúc mã, nhưng khi sinh ngươi bị thiếu hụt tiên thiên, không thể tu luyện,
dù gia đình chúng ta không sợ Hỏa Tộc, nhưng cũng không thể nhúng tay vào
chuyện hậu bối luận bàn. Nghe lời mẹ, buông đi !''
“..Vũ Lan......” Đức Hoàng nỉ non, mờ mịt tự hỏi : “Chẳng lẽ hết thảy đều là
thật sự, ta bị mất trí nhớ ?!”
Ngồi hai canh giờ tự suy ngẫm, rốt cuộc hắn hiểu thân thế của mình.
Nguyên bản hắn cùng Vũ Lan là đã sớm hiệp ước vợ chồng từ khi chưa sinh ra,
nhưng hắn sinh ra trong điều kiện Tiên Thiên thiếu hụt, kinh mạch yếu ớt, đan
điền bị ám thương, không thể tu luyện. Còn nàng là thiên chi kiêu nữ, thiên tư
bức người, dung mạo như thiên tiên, mỹ lệ vô song.
Người nhà của nàng phản đối gả nàng cho một tên phế vật, nhưng nàng vẫn cố
chấp yêu hắn, vì sủng nịnh nàng, mọi người đành mặc kệ bọn hắn.
Nhưng Hỏa thiếu gia cùng gia tộc từ lâu đã lập mưu chiếm lấy Vũ Lan.
Nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm qua.
Đột nhiên, hắn cảm giác có người ôm chầm lấy hắn.
Mở mắt ra, là một dung nhan diễm lệ cực điểm, nhưng lại chan chứa nước mắt.
“Băng, thương thế của ngươi sao rồi? Là do ta hại ngươi..hu..hu.. ” Vũ Lan
nhìn thấy bộ dáng tùy tụy của Đức Hoàng trên giường bệnh, nhất thời làm cho
lòng nàng đau như cắt da thịt, lệ hoa đái vũ khóc lên.
Đức Hoàng nghiêm túc đánh giá vị hôn thê của mình, mà trong trí nhớ đã quên
đi. Vũ Lan vừa mới qua tuổi dậy thì, răng trắng như tuyết, tóc đen như bầu
trời đêm, mặc một bộ cánh màu trắng kiểu công chúa, dáng người yểu điệu, khuôn
mặt mộc mạc không son phấn. Lúc này đôi mắt đẹp của naàng vẫn còn rưng rưng
nước mắt, càng tô thêm vẻ diễm lệ cùng tinh tú của nàng.
“Khó trách Hỏa Thiên chung tình với nàng .” Đức Hoàng thở dài trong lòng, trầm
mặt không lên tiếng.
Vũ Lan thấy hắn im lặng nãy giờ, mới ngừng khóc, vẻ mặt hồ nghi nhìn kỹ Đức
Hoàng, chỉ thấy hắn không thâm tình với bản thân như lúc trước, thấy nàng
khóc, hắn cũng không thương tiếc ôm chặt nàng.
Thấy thế, thiếu phụ thở dài, nói ra nguyên do.
Vũ Lan càng bi thương, trong lòng rất khẩn trương, ôm hắn càng chặt, nói liên
miên chuyện cũ, ý đồ khiến cho hắn nhớ rõ chính mình.
Những câu chuyện cũ tuy tình tiết ngắn ngủi, nhưng câu chuyện lại rất nhiều,
nào là nụ hôn đầu của bọn hắn, Nàng thích tư thế gì..vv..lại chứng minh bọn
hắn từng có tình yêu mãnh liệt nồng nàn.
Tình yêu trong lòng Đức Hoàng giống như bị thức tỉnh, hắn thâm tình nhìn nàng,
vươn tay đến, lau đi giọt nước mắt còn vươn trên mí mắt, nhẹ nhàng cất lời :
'' Lan nhi......”
“Ưm...” Vũ Lan vội vàng nắm chặt tay hắn, đặt lên hai má của mình.
Sau đó nàng thâm tình nhìn chăm chú vào hai mắt của Đức Hoàng, ngôn tình đáp
lại :“ Ta không ngừng yêu ngươi, nhớ ngươi đêm cũng như ngày.”
Huyễn Thần say mê quan sát từ Thiên Kính, nước mắt rưng rưng, cầm khăn giấy
sụt sịt mũi, giống như các thiếu nữ mới lớn coi dramma Hàn Quốc, nàng lẩm
bẩm:“Ta quả nhiên đoán đúng, người không phải là cỏ cây ai có thể vô tình? Đức
Hoàng không phải là người tuyệt tình tuyệt ý, trong lòng hắn còn cất dấu yêu
cùng tình.”
Huyết Thần cùng Thiên Cơ lão nhân không đáp, đồng loạt biểu thị nét mặt "KHINH
BỈ ''