Độ Hóa Đức Hoàng ?!


Người đăng: thienngich

Sau khi Qúa khứ của hắn dung hợp vào hắn, đột nhiên, từ nơi tối tăm đằng
trước, xuất hiện một bóng trắng chậm rãi đi đến.

Khẽ đưa mắt nhìn bóng trắng, ánh mắt Đức Hoàng chợt lóe lên lãnh mang.

Bóng trắng có khuôn mặt, dáng người giống hệt hắn, nhưng khác biệt hoàn toàn
về khí chất.

Khí chất của bóng trắng như ánh mặt trời vậy, ấm áp, cước bộ mạnh mẽ hữu lực,
vẻ mặt luôn treo nụ cười thân thiện khiến người khác thiện cảm.

'' Ta tên Tiêu Thần..!'' Bóng trắng đứng cách Đức Hoàng mười mét, mỉm cười
đáp.

''Ta xuất hiện là để lấy lại những gì thuộc về ta..'' Tiêu Thần vừa dứt lời,
liền chấp hai tay về phía ngực, đột nhiên một cỗ đạo vận thần thánh bao phủ
khắp vùng lôi đài tăm tối này, ánh sáng chiếu tới đâu, bóng tối lùi xa đến ấy,
thoáng chốc, cả vùng thiên địa bị ánh sáng bao phủ.

Đức Hoàng liếc nhìn chung quanh, hắn kinh ngạc phát hiện, ánh sáng đột nhiên
biến thành vạn vật, người có, yêu có, quỷ có.

Nhưng càng khiến hắn bất ngờ hơn là những thứ đó từng bị hắn giết hại ở kiếp
trước.

Cả vùng thiên địa bị một đám thân ảnh bao phủ kín, mới thấy sát nghiệp kiếp
trước Đức Hoàng gây ra nhiều đến cỡ nào.

''Thiện Thánh, ngươi phải lấy lại công đạo cho chúng ta, giết chết tên ma đầu
này !'' Một thiếu phụ tay bồng đứa con khóc lóc nói.

Tiêu Thần mỉm cười, âm điệu hài hòa, nói:“Trời cao có đức hiếu sinh, mặc dù
sát nghiệp của hắn nhiều vô số, nhưng dù sao hắn cũng là một sinh linh, thân
là nắm giữ Thiện Chi Bổn Nguyên, ta không thể giết !''

Một lão già đột nhiên từ trong đám đông đi đến, Đức Hoàng liếc nhìn là biết,
lão già này từng là tay sai của Thiên Đình bị hắn giết.

''Tiền bối, sao có thể như vậy, ngài nuông chiều hắn thì sinh hư, ma đầu này
thân mang sát nghiệp ngập trời, nhiễu loạn trật tự thiên địa, lúc này giết hắn
là thời cơ tốt nhất, sao có thể nhân từ?”

Cả đám người cũng đồng loạt khuyên nhủ:“Tiền bối, hôm nay ngài không giết hắn,
tương lai hắn tai họa thế gian, tàn sát ngàn vạn sinh linh, chẳng phải công dã
tràng? Giết hắn sẽ khiến thương sinh cảm động..”

Nhưng Tiêu Thần lại lắc đầu: '' Ngôn ngữ của chư vị đều có đạo lý, nhưng cũng
không thiếu điều bất công. Thế gian tuyệt không có ai sinh ra đã là ác nhân,
nếu không chúng ta tu tiên, học tập thủ đoạn tấn công làm gì ? Lòng người có
thiện có ác, không có người nào thuần túy ác, cũng không có người nào thuần
túy thiện...khục..'' Nói đến câu cuối, sắc mặt Tiêu Thần thoáng đỏ lên, ngừng
một chút, hắn nói tiếp:

'' Đức Hoàng tuy là Ma Đầu, tay nhiễm máu tươi, làm nhiều việc ác, nhưng không
phải do hắn sinh ra đã là ác nhân.”

“Người đáng hận tất có chỗ đáng thương, việc thế gian có nhân có quả. Đức
Hoàng bị như vậy là do ngày xưa thúc đẩy hắn. Đức Hoàng có thể trở thành Ma
Đầu, vậy làm sao lại không thể trở thành Thiện Lương ?''

“Thực lực hắn cao cường, thủ đoạn vô số, nếu là dùng vào chính đạo để tạo phúc
thế gian chẳng phải điều này là tốt đối với mọi người, lợi ích gấp ngàn lần
giết hắn. ''

Tất cả mọi người triệt để im lặng, vị tiền bối này triệu hồi bọn hắn lên,
tưởng báo thù cho bọn hắn, ai dè nguyên nhân thật sự là muốn Độ Hóa một tên Ma
Đầu !

Vũ Lan từ trong đám người đi ra...trầm mặc một hồi, vẻ mặt do dự, nhưng ánh
mắt ở chỗ sâu trong lại mang theo một tia chờ đợi, hỏi : ''Thật sự..có thể chứ
?''

“Đương nhiên là có thể. Con người sẽ luôn thay đỗi, nếu có thể từ tốt thành
xấu, tự nhiên cũng có thể từ xấu thành tốt. vị cô nương này, ngươi cảm thấy
bản chất Đức Hoàng thật xấu xa chứ?” Tiêu Thần cười hỏi.

Vũ Lan chợt lắc đầu, thái độ kiên quyết:“Không dối gạt tiền bối, thủy chung ta
vẫn cảm thấy Đức Hoàng không phải là trời sinh liền là ác nhân, ta cảm giác
được nội tâm hắn vô cùng lạnh lùng, mà thứ khiến hắn lạnh lùng, chính là vô
tận đau khổ, bi thương...bởi vì lúc trước hắn....'' Vũ Lan kể ra quá khứ của
hắn và nàng cho Tiêu Thần nghe.

Trong đám người bị hắn giết, chỉ có ngươi là người hiểu hắn. Khó được, khó
được. Theo lời ngươi nói, hắn từng giúp ngươi rất nhiều, Vậy ngươi có biết
hiện tại hắn càng cần ngươi giúp?”

Vũ Lan chợt sửng sốt một lát, liền truy hỏi:“Xin hỏi tiền bối, ta giúp hắn như
thế nào?”

Tiêu Thần cười nói:“Rất đơn giản, ta vừa mới nói xong, chỉ cần ngươi khuyên
bảo hắn, khiến hắn cải tà quy chính là thành công.''

''Đây là thần thông của ta, có khả làm cho người ta trải qua tam sinh tam thế,
làm cho người ta duyệt tẫn hồng trần, thể ngộ sinh tử, lĩnh hội Nhân Qủa tang
thương, dần dần quên mất ác niệm trong lòng, từ đó cải tà quy chính.”

“Cha mẹ sinh ra con trời sinh ra tính, nhưng nhưng cuộc sống cũng là một phần
tạo nên tính cách. Vũ Lan, hãy đem tình yêu của ngươi thả cho ta, ta nhất định
có thể làm cho Đức Hoàng cảm nhận được, khiến cho hắn biết được hạnh phúc của
tình yêu, dẫn ra lòng thiện lương của hắn.”

“Ta hiểu được, cảm ơn tiền bối chỉ điểm!” Vẻ mặt Vũ Lan giật mình, ánh mắt
chợt kiên định.

''Tất cả các ngươi cũng đem ý chí của mình cho ta, cùng nàng cảm hóa hắn !!''
Tiêu Thần thiện lương hô to.

Tất cả mọi người giao ra ý chí của mình, tụ tập trên người Tiêu Thần, thoáng
chốc, cả người Tiêu Thần lộ ra cỗ khí tức thần thánh, hai tay chấp chữ thập
trước ngực, bộ dáng giống Cao tăng nhập định.

Đức Hoàng đề phòng đến cực hạn, nhưng đột nhiên, hắn triệt để ngơ ngác.

Ánh mắt từ từ khép lại..cuối cùng lâm vào một mảnh hắc ám.

''Đức Hoàng..chờ ta luyện hóa cỗ ý chí này, mở ra Thiện Chi Bổn Nguyên, thì sẽ
là tử kỳ của ngươi !'' Tiêu Thần tà tà cười, nhắm mắt lại.

-------------------------------

Tử Ngọc Cung..Thánh Điện...

'' Tiêu Thần đã tách ra khỏi Đức Hoàng, cũng sắp nắm giữ Thiện Chi Bổn Nguyên
rồi !'' Thiên Cơ Lão Nhân vuốt râu, hài lòng nói.

Huyết Thần hừ lạnh, đáp :

'' Đến khi Đức Hoàng thức tỉnh Ác Chi Bổn Nguyên, thiên đình các ngươi hãy run
rẩy đi.''

Huyễn Thần mị mị cười : Ta càng quan tâm biểu hiện của hắn thế nào, có bị
Thiện Chi Bổn Nguyên độ hóa không hay thức tỉnh Ác Chi Bổn Nguyên !''


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #176