Qúa Khứ ?


Người đăng: thienngich

Mở hai mắt ra, nhìn hai tay hai chân vẫn còn nguyên vẹn, Đức Hoàng mỉm cười,
cảm giác của hắn chính xác, thế giới này chỉ là phiến ảo cảnh với độ chân nhân
lên đến chín mươi chín phần trăm, được chủ nhân động phủ kiến tạo ra.

Đức Hoàng đánh giá, chủ nhân động phủ khi còn sống hẳn là một đại năng tu
luyện Huyễn Đạo, tu vi khoảng chừng Chuẩn Thánh đỉnh phong chi cảnh, bởi vì
theo truyền thuyết, Huyễn Thánh khi đột phá Thánh vị, kiến tạo một phương thế
giới bằng huyễn cảnh chân thật giống như thế giới bên ngoài, chỉ cần linh hồn
xác nhập vào thế giới của nàng tạo ra, sinh linh trong đó vĩnh viễn bất tử bất
diệt !!!

Đương nhiên cái giả phải trả khi làm vậy là vĩnh viễn không thể trở về thế
giới thật sự, sống mãi trong thế giới huyễn tưởng.

Ngay lúc Đức Hoàng đang suy tư, đột ngột một giọng nói già nua vang vọng bên
tai hắn...

"Người trẻ tuổi, chúc mừng đi đến vùng đất tử vong "

Ngẩng đầu, lại thủy chung không có phát hiện nơi phát ra thanh âm.

"Không cần tìm kiếm, phiến thiên địa này là ta, cho nên, ta không có thật thể,
không có hình ảnh. Ngươi sẽ không tìm thấy ta."

"Ngài là chủ nhân phiến thiên địa này sao?"

"Ha ha, không phải ngươi đã đoán được sao? Đúng vậy, ta chính là người tạo ra
cái thế giới này, bản thể của ta đã ngã xuống từ lâu, chỉ là còn sót lại chút
ý niệm, nhưng ta vẫn kiên cường sống sót, đều chỉ vì tìm ra người thừa kế,
giúp ta tiếp tục lưu truyền tên tuổi của ta giữa dòng thời gian vô tình này !
''

Nghe thanh âm, Đức Hoàng vô pháp đoán ra lão là nam hay nữ, nhưng hắn không vì
lời nói của lão mà tin tưởng, bởi vì hắn chỉ tin tưởng bản thân !

"Xem ra ngươi rất có cảnh giác à? Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt a! Năm đó
ta không quá mức dễ tin người khác thì sẽ không rơi vào kết cục người không ra
người, ma không ra ma như hiện tại. ''

Nghe được cái thanh âm này cảm khái, Đức Hoàng giống như thính giả trung thành
yên lặng lắng nghe, nhìn như hắn đã buông bỏ đề phòng, nhưng thật ra trạng
thái lại tích súc nội liễm, chỉ cần có chút không thich hợp, liền phản kích
toàn lực !

"Ngươi rất may mắn."

"Tiến vào truyền thừa không gian của ta, ngươi chính là thân mang Đại Khí Vận!
Một khi đạt được truyền thừa của ta, trước cảnh giới Thánh Nhân ngươi sẽ không
gặp cản trở. ''

Đức Hoàng lắc đầu, ngày càng không tin tưởng, một vị Chuẩn Thánh truyền thừa
mà thôi, cần chém gió như vậy chứ ?!

Tuy kiếp trước chưa đột phá Chuẩn Thánh, nhưng dù sao cũng từng là cường giả
thực lực mạnh nhất dưới Thánh nhân, hắn biết con đường tu luyện khó khăn cỡ
nào, ngay cả đột phá Đại La Kim Tiên chi cảnh trên tiên giới chỉ có hơn một
ngàn tôn đại năng, chưa nói tới Chuẩn Thánh !

"Tiếp nhận truyền thừa, phải trải qua khảo nghiệm của ngươi ?''

"Đúng vậy, chỉ có trải qua khảo nghiệm của ta mới có tư cách tiếp nhận truyền
thừa !''

"Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm... Giống như đã trôi qua vô tận tuế nguyệt
rồi nha, Không ai có thể thông qua khảo nghiệm, không có một cái nào. Ta cảm
thấy ý chí của ta sắp mục nát rồi, lần mở ra lần này ta có cảm giác là lần
cuối, Nếu như lại tìm không thấy một vị truyền nhân, thành quả kiếp trước
triệt để tan thành mây khói, tại lịch sử huy hoàng, thế giới có vô tận kỳ diệu
này, sẽ không còn lưu giữ sự tồn tại của ta..''

Lẳng lặng nghe thanh âm than thở, nội tâm Đức Hoàng cười lạnh lùng : '' Ấu
trĩ, vũ trụ vô biên vô hạn này, thiếu đi ngươi cũng giống như thiếu một hạt
bụi nho nhỏ mà thôi, dù ngươi còn sống đi chăng nữa, cũng chỉ là hạt bụi..chết
là hết, chết là sự công bình duy nhất mà thiên địa ban thưởng cho thế giới cá
lớn nuốt cá bé này !!''

"Tốt rồi, lực lượng của ta đã bắt đầu tan rã mất. Khảo nghiệm bắt đầu a!"

Tràng cảnh lại biến, không còn là thế giới sắp bị hủy diệt nữa mà là biến
thành một cái lôi đài lơ lửng trên không. Lôi đài nhìn như nằm bên trong không
gian, nhưng Đức Hoàng cảm giác như hắn đang ở trong tiểu thế giới vô biên vô
hạn.

Ngay lúc hắn đang quan sát, lại phát hiện từ lôi đài vô biên vô hạn đột nhiên
đi tới một người.

Nhìn khuôn mặt người này, ánh mắt Đức Hoàng không còn thản nhiên như trước, mà
để lộ sự kinh ngạc.

Khó có thể tin, không thể tin được!

Người này, dĩ nhiên là hắn kiếp trước, lúc hắn vẫn chưa giết Vũ Lan, cướp đoạt
trái tim.

"Thật không ngờ!"

Thanh âm của Đức Hoàng lộ ra một tia tình cảm phức tạp, nhìn chính mình đang
từng bước một đi đến.

"Tựa hồ ngươi kiếp này vậy mà có một trái tim của chính mình, cũng có tình cảm
của chính mình!"

Chính mình rốt cuộc dừng bước, âm thanh cứng ngắt, khuôn mặt không có biểu
cảm, nói với giọng lạnh lùng cực hạn.

Đức Hoàng khôi phục tâm tình, nhìn chính mình lúc trước, nội tâm đột nhiên
tràn ngập cảm giác căm ghét.

''Hẳn là tại chuyễn thế, ký ức dung hợp với nguyên chủ nên có cảm giác này !''
Đức Hoàng lặng lẽ phân tích.

Đột nhiên, Đức Hoàng như ngộ ra điều gì, ngước đỉnh đầu lên nhìn thương khung
hắc ám vô hạn.

Hắn rốt cuộc hiểu, tất cả điều này là bị người dùng thủ đoạn thông thiên triệt
địa bày ra.

Mục đích rõ như ban ngày, muốn hắn tự tay chém đi ký ức Kiếp Trước !!!

''ra tay đi !!!'' Chính Mình vô cảm mở miệng nói.

Đức Hoàng triển khai công kích, ở trong thế giới này, hắn cảm giác lực lượng
trở về, hắn có thể tận tình tung hoành thực lực kiếp trước !!!

''Huyết Đạo Sát Chiêu, Huyết Giới !!!'' Lạnh nhạt giọng nói từ hắn vừa dứt, vô
biên huyết hà bao phủ Chính Mình, ý đồ luyện hóa Chính Mình !!!

'' Vô Tình Chi Kiếm...Một kiếm Tuyệt Diệt !!!'' Giọng nói Vô Cảm vừ dứt, Sau
lưng chính mình hiển lộ ra một hư ảnh thanh kiếm khổng lồ, trảm phá Huyết hà,
xuyên qua vạn cổ, như thuấn di chém tới Đức Hoàng.

''Ồ, Chính Mình trong thế giới này hình như đem Vô Tình Đại Đạo tu luyện đến
Đại La Ma Tiên chi cảnh, thú vị...'' Hắn thầm nghĩ, khởi động Huyết Đạo phòng
hộ, ngăn trở một kiếm này.

Đức Hoàng đột nhiên cười lớn...nói:

'' Ngươi còn nhớ mộng tưởng của chúng ta lúc nhỏ chứ ?''

Chính Mình thoáng lộ ra cảm giác ngoài ý muốn, hắn lạnh lùng đáp :

''Nhớ rõ !!''

Quang cảnh đột nhiên thay đỗi...

“Giết nàng! Giết nàng! Giết nàng!”

“Cha! Ngươi không thể giết mẹ a!!” nam hài bảo vệ mẫu thân của hắn đang bị
thương đứng sau lưng hắn.

“Hừ, người trong ma đạo, gặp là phải giết, không thì mang họa sát thân cho cả
nhà chúng ta. Quân pháp bất vị thân, đây là quy tắc của chính đạo. Tại sao
không thể giết, nhất định phải giêt, chỉ có giết nàng, cha con chúng ta mới
không bị chính đạo trừng phạt, chết không có chổ chôn, hổ thẹn với liệt tổ
liệt tông.'' Trung niên nam tử vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt nói, hắn chính là
cha của nam hài.

Cha của nam hài vừa cất lời, dân chúng đều nhao nhao gật đầu phụ họa.

Bọn họ vung tay hô to.

“Sát! Sát! Sát!”

“Sát! Sát! Sát!”

''Roet !! ''

Một tiếng vang nhỏ cất lên sau lưng nam hài, máu tươi phun tung toé.

Nam hài vội vàng xoay người, ngay sau đó, cảnh tượng khiến nam hài không thể
nào quên xuất hiện.

Hắn thấy phụ thân hắn trong nháy mắt lướt qua hắn, vẻ mặt phụ thân đỏ bừng,
cắn chặt hai khớp hàm, mắt hổ rưng rưng nước mắt. Còn tay hắn đã đâm sâu vào
lồng ngực ái thê của mình.

Nam hài há mồm muốn nói.

Nhưng chung quy không thể nói ra được câu nào.

Đức Hoàng cùng Chính Mình lẳng lặng sánh vai nhau ngồi xem tràng cảnh này,
thời gian đột nhiên thay đỗi, hoàn cảnh lại thay đỗi...

Lần này là năm năm sau, cha của nam hài mượn rượu quên sầu, nhưng kìm chế
không nổi bi thương, trở nên phát điên, tự tử mà chết, để lại hắn, một đứa bé
mười tuổi dãy dụa dưới đáy xã hội mà sống.

Một hôm, nam hài nằm lê lết một góc trong bãi rác xó xỉnh, giữa trời đông lạnh
giá, tuyết phủ đầy trời, hắn co ro vì lạnh, bụng kêu gào vì đói đã năm ngày
không được ăn uống, hắn cảm giác sinh mệnh đang dần trôi đi rất nhanh, không
lâu nữa, hắn sẽ chết !!

Nhưng hắn không cam lòng, kể từ khi nghe dân gian lưu truyền truyền thuyết tu
tiên giả trường sinh bất tử, hắn càng không cam lòng chết !

Hai mắt hắn mờ dần, hơi thở hấp hối vô lực, yên lặng chờ đợi tử vong đến.

Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm ngọt ngào của nữ hài '' Ồ, tiểu khất cái,
tại sao ngươi nằm trong bãi rác giữa trời lạnh lẽo thế này ? ''

Nam hài ngẩn đầu lên, cố hé đôi mắt mệt mỏi nhìn chủ nhân của thanh âm dịu
dàng đó, là một tiểu nữ hài rất xinh đẹp, ánh mắt nữ hài thương tiếc nhìn hắn,
tiện tay cởi chiếc áo bông của mình ra, cuối người đem áo bông choàng lên đôi
vai gầy gò do thiếu dinh dưỡng của hắn.

Đột nhiên, nam hài như có ngàn cân cự lực, đem nữ hài quật xuống đường, hung
hăng cắn cái cổ thon đẹp của nữ hài.

Máu tươi dũng mãnh phun ra như suối !!

Thiếu nữ chỉ kịp ú ớ kêu la, nhưng giờ đang là mùa đông, ngoài trời lại có bão
tuyết, và chỗ nàng bị tấn công là trong bãi rác, chỗ không ai để ý đến.

Nàng mất máu quá nhiều, nghẹt thở, nàng chết !!

Chiếc áo bông thấm đẫm máu tươi giống như cười nhạo lòng tốt của nàng.

Răng rắc !! răng rắc !!

nam hài há to hàm răng hướng bàn tay xinh xắn nhỏ bé hung hăn cắn nuốt, chiếc
răng sắc bén cộng với cơn đói khiến hàm răng của nam hài mạnh mẽ dị thường,
thoáng cái cắn đứt bàn tay của nữ hài, hung hăng nuốt xuống bụng.

“Qúa đã ! Đã lâu không có ăn thịt nào ngon như vậy, thịt người có khác !” Nam
hài hạnh phúc reo lên, miệng lại tiếp tục cắn nuốt huyết nhục.

Rất nhanh, nam hài đem hai cái cánh tay, hai cái đùi, đều nuốt vào trong bụng.

Nam hài dùng sức phá tan cái bụng của nữ hài, đem ruột non, ruột già, tim,
gan, phổi, thận, đại tràng đều nuốt vào bụng, một lúc sau, mới thỏa mãn vuốt
ve cái bụng tròn vo của mình.

Cuối cùng, nam hài nhờ khối thi thể này, chống qua một mùa đông khắc nghiệt !

Vận mệnh như dòng sông, không gian như chiếc thuyền, con người như người lái
đò, mặc ngươi muốn điều khiển con thuyền đi đến nơi ngươi muốn, nhưng dòng
sông vận mệnh vẫn đưa ngươi đi đến những nơi ngươi không muốn đến...

Dưới thác nước, một thiếu niên gầy gò ngâm mình trong thác nước, thân thể hắn
đầy rẫy vết thương, có vết thương từ lâu đã xuất hiện, có vết thương như mới
xuất hiện không lâu...

"Ta lợi dụng lòng thương hại của Vũ Gia đại tiểu thư tiến vào Vũ Gia làm tạp
dịch chăn ngựa, học được tâm pháp tu luyện, ta sẽ càng ngày mạnh lên đấy,
không ti tiện như lúc trước, sống bữa hôm lo bữa mai chết đói!"

''Ta chỉ muốn sống sót...vì thế ta phải không ngừng mạnh mẽ, cuối cùng trở
thành Tiên Nhân Vĩnh Sinh Bất Tử !'' Ánh mắt vô cảm của thiếu niên chợt lóe
lên vài ánh sao, như tự thề với bản thân.

Thời gian vô tình tuy nhiên cải biến hắn rất nhiều, nhưng thủy chung không có
cải biến được ánh mắt kia của hắn, ánh mắt kiên định chấp nhất theo đuổi mục
tiêu !!!

"Nhớ rõ chúng ta từng nói cho dù Thiên Địa hủy diệt, vũ trụ bạo liệt, ngay cả
chính chúng ta chết đi, cũng không thể quên đi truy cầu Đỉnh Phong Tiên Đạo
cùng VĨNH SINH, vì mục đích này, chúng ta đã dùng bất kỳ thủ đoạn xấu xa nào,
làm bất kể điều gì khiến sinh linh đồ thán, nhân tâm đọa lạc chỉ để rút ngắn
khoảng cách ấy..

Chính Mình nhẹ nhàng nói, Đức Hoàng lẳng lặng nghe.

Thời gian, tại thời khắc này không tồn tại nữa...

"Nhớ rõ một năm kia, chúng ta vì ăn cắp một cái bánh bao mà bị người ta đánh
đến gãy tay gãy chân...

Hai người sóng vai mà ngồi, ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ suy tư..

"Nhớ rõ một năm kia, chúng ta chỉ vì bụng đói gần chết, liền lần đầu tiên giết
người...năm đó chúng ta mới lên mười..

"Nhớ rõ một năm kia..."

Nghe tự ngươi kể ra quá khứ của mình, cái quá khứ thê lương, máu tanh ấy khiến
không một ai trong hai người nguyện ý trở về quá khứ ấy...

"Nhớ rõ một năm kia, chúng ta cùng Vũ Lan đào mạng chạy trốn, lúc ấy chúng ta
quá nhỏ yếu, chạy trốn ra Hoang Mạc, với tu vi Hóa Khí nhị trọng, không thể
tích cốc, lại không có đồ ăn để ăn, Hoang thú thì mạnh mẽ vô cùng, đành phải
ăn cỏ dại để sống sót...

Không biết lúc nào, xưng hô không phân biệt là chúng ta nữa, mà là ta...

Thân ảnh Chính Mình đang dần dần biến nhạt...cuối cùng biến mất...


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #175