Vẫn Lạc ?!


Người đăng: thienngich

''Chư vị, tình thế lúc này chỉ còn một con đường sống duy nhất chính là tìm
được truyền thừa. Nếu không, ta e rằng tất cả chúng ta đều vẫn lạc!"

Khi nhìn kỹ cảnh tượng trên bầu trời, một ít thiếu niên thực lực manh cũng
phát hiện chỗ kỳ dị. Nghe lời Tiêu Thần, tự nhiên minh bạch lỗ đen vừa rồi chỉ
sợ là cái bẫy rập, trong lúc nhất thời, biểu hiện tuyệt vọng liền hiện rõ trên
khuôn mặt mỗi thiếu niên.

"Tiêu Bằng hữu nói rất đúng, ở tại chỗ này cũng là chết, tìm được truyền thừa
nói không chừng còn có nhất định có cơ hội sống sót, đã như vậy, tại sao không
buông tay đánh cược một lần ?!'

Bên phe Hiên Viên Đế Quốc, người đầu tiên hưởng ứng Đức Hoàng lại chính là
Hiên Viên Sơ Tuyết, người ngay từ đầu khinh thường Tiêu Thân, đang ngồi trợ
giúp Lục Ca của nàng khôi phục thương thế.

"Tiêu huynh, muốn sinh tồn ở địa phương nguy hiểm này phải cần có người thực
lực mạnh mẽ như huynh, hi vọng ngươi có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Nếu có cái gì cần phe bên chúng ta trợ giúp, cứ mở miệng, vấn đề hiện tại là
đoàn kết, vì sống sót mà chiến đấu.'' Hiên Viên Cuồng Lãng hào khí nói, khuôn
mặt hắn đã hồi phục như cũ, không còn trắng bệch như lúc đầu.

"Chư vị bám theo ta, từ bỏ thảo nguyên xanh tươi dưới chân đê đi dọc theo con
đường nhỏ bị tàn phá này với mục tiêu tìm kiếm truyền thừa!"

Đức Hoàng xoay người, xung phong dẫn đường, thân ảnh của hắn lúc này trong mắt
mọi người không còn là đứa con nít hôi sữa nữa mà là một vị Đế Tử bá đạo cùng
lòng tự tin mãnh liệt khiến mọi người bắt đầu cam đảm lên, rời đi khối thảo
nguyên thổ địa, chạy trốn khỏi tử vong..à không...là tiến quân tìm truyền thừa
!

Ngay lúc Đức Hoàng bước ra khỏi cuối con đường nhỏ, đột nhiên lóe lên ánh sáng
chói mắt, không sợ hãi, hắn bình thản nhắm mắt lại, đến khi ánh sáng yếu dần,
hắn từ tốn mở mắt ra, phát hiện mình tới địa phương kỳ quái, các thiếu niên
đều biến mất, chỉ có mỗi hắn ở chỗ này.

Nói kỳ quái, chủ yếu là bởi vì vị trí hắn đang đứng lại là một hành lang tối
tăm kéo dài không biết điểm cuối.

Hai bên hành lang là biển máu vô biên vô hạn, vô số bạch cốt huyết nhục trôi
nổi trên biển máu, độc khí chướng khí thì bay mịt mù lơ lửng trên mặt nước.

Đức Hoàng không có để ý cảnh tượng khiến người bình thường nhìn vào là khiếp
vía ấy, ánh mắt quét tới quét lui đánh giá bốn phía xung quanh, lẩm bẩm:

'' Nơi đây là ảo hay thật ?'' Đến cả hắn cũng không thể xác định chính xác
điều này, nhưng dựa vào cảm giác, hắn nghĩ đây là giả.

Đừng xem thường cảm giác của hắn, bởi vì cảm giác có quan hệ chặt chẽ với ý,
niệm, thần trong linh hồn, là những thứ mà tu sĩ tu vi càng cao thì càng nhạy
cảm, đặt biệt, trong truyền thuyết, những tu sĩ tu Trí Tuệ chi Đạo dựa vào cảm
giác, trí tuệ, phán đoán, manh mối để suy tính ra thứ mà mình cần.

Trong lúc đó, đằng sau lưng hắn đột nhiên truyền tới tiếng vật gì đó sụp đổ,
hai con ngươi lạnh lùng hơi nở to ra, hắn phát hiện hành lang sau lưng hắn
đang không ngừng sụp đổ.

''Thay vì chạy trốn đi con đường mà mình không biết, thì thà rằng tin cảm giác
của mình là đúng.'' Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Đức Hoàng không lựa
chọn chạy trốn, mà quyết đoán lựa chọn tin vào cảm giác của bản thân.

''Với lại....huyết hà thì thế nào, kiếp trước tu Huyết Đạo đến đỉnh phong Đại
La Ma Tiên....''

Hắn lạnh nhạt chờ đợi tử vong đến...

.............

Ở hành lang khác...

Alucard đứng tại chỗ, chờ mong hành lang sụp đổ đến chân hắn.

Ánh mắt Alucard luôn luôn lạnh lùng, bởi vì một sinh vật máu lạnh sẽ không có
tình cảm đấy, đối diện với tử vong, Alucard lựa chọn đối diện với nó.

''Chân chính thuần huyết huyết tộc, chỉ cần có máu tươi ta vĩnh viễn tiến hóa,
huyết hà, thật chờ mong ngươi cho ta một chút hứng thú. '' Alucard bình tĩnh
nói, chờ đợi tử vong hàng lâm!..

.....................

Ngạo Thiên dốc sức liều mạng chạy, hắn không dám dừng lại nghỉ chân môt giây
một phút nào, bởi vì hắn biết, kết cục khi rớt xuống biển máu trước mắt thôn
phệ nhiều hài cốt của các tôn bất hủ chi thân cường giả, hắn không chắc mình
rớt xuống sẽ toàn thây.

Tựa hồ hành lang không có điểm cuối cùng, nhưng hắn vẫn không ngừng nghỉ chạy
tiếp, hắn còn có nhiều mục tiêu lớn chưa đạt đến, há cam tâm tử vong.

Con đường bằng đá đằng sau không ngừng sụp đổ với tốc độ ngày càng nhanh, hắn
vẫn cứ chạy trốn..nhưng tốc độ sụp đổ đã đến sát bên chân hắn.

Một bước nữa, chỉ thêm một bước nữa là hắn rơi xuống thâm uyên !!

Không ngừng chạy trốn, hi vọng có thể nhanh tới điểm cuối cùng hành lang, để
thoát khỏi cảnh chạy trốn như thế này.

Tuy khi tu sĩ đã đột phá Hóa Khí thất trọng, linh lực sẽ tuần hoàn liên tục
không ngừng, còn gọi là vô hạn linh khí,r nhưng linh khí không kịp bổ sung để
hắn tiêu hao, nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn sẽ có lúc tiêu hao hết,
thế nhưng mà hắn lại thủy chung không dám dừng lại, chỉ có thể tiếp tục chạy.

"Đã xong!" Ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cục linh khí trong cơ thể không đủ
chèo chóng hắn tiêu hao, trong nháy mắt, hắn cảm nhận được biển máu đang gần
tiến đến..

''Cố gắng thế nào..chung quy cũng thất bại nha. '' Ngạo Thiên kiệt lực nằm
xuống, cười cay đắng.

Không giờ khắc nào trên cuộc đời ngắn ngủi của hắn..tử vong cách hắn gần dến
thế...

-----------------------------------

''Ta thân là Hiên Viên Lục Hoàng tử, thân mang Đại Khí Vận, thù của mẫu hậu ta
chưa báo, người yêu chưa có, đỉnh phong đại đạo cũng chưa đi đến, đáng
tiếc...''

Nhìn vô tận biển máu đang gào thét kéo đến...hắn cố gắng lê từng bước chân
nặng nhọc đi tiếp, cuối cùng....

"Ta không cam lòng!"

Khàn giọng la lớn! Rốt cục, thân hình hắn rơi xuống biển máu từng mai tán vô
số cường giả.

Cảm giác của mỗi thiếu niên khi cảm thụ biển máu cùng độc khí ăn mòn từng mảng
lớn huyết nhục khác nhau hoàn toàn.

Với Đức Hoàng, đó là cảm giác chết lặng, bởi vì kiếp trước trải qua vô tận
chiến đấu đã luyện cho hắn một cái linh hồn so với thép còn cứng!

Với Alucard, hắn không cảm giác gì cả, thần kinh cảm giác đau đớn của Huyết
Tộc là không có đấy, chỉ cảm giác khá kỳ quái khi thấy da thịt của bản thân bị
tróc từng mảng.

Với Ngạo Thiên, hắn đã lường trước kết cục của mình từ khi đi theo chủ nhân
Đức Hoàng, nếu không thành công thì thành ma, nên hắn yên lặng chịu đựng.

Còn với Hiên Viên Cuồng Lãng, nội tâm hắn tràn ngập không cam lòng !

Chẳng lẽ, ta sắp chết phải không?

Chẳng lẽ, lúc này buông tha cho những mộng tưởng chưa hoàn thành ?!

"A, ta không cam lòng !!!"

"Kiếm của ta, Đạo của ta, trảm phá gông xiềng của định mệnh, tử vong cũng đừng
nghĩ áp chế sự sống của ta....!!''

Hiên Viên Cuồng Lãng đem tất cả thống khổ của thân thể và linh hồn dồn vào cổ
họng, khàn giọng hét to lên !!!

Kiếm! Hủy Diệt chi kiếm! Thân ảnh Thông Thiên lại lần nữa xuất hiện sau lưng
hắn !

"Sinh Diệt! Cho ta diệt!"

Cho dù linh hồn hắn không cảm nhận được thân thể, thế nhưng mà hắn bất chấp,
ương ngạnh chém ra một kiếm mà mà hắn sáng tạo nên !

Hủy diệt thiên địa ! chém nát tử vong !

Mệnh của ta không có một thứ gì tồn tại có thể chưởng quản !!!

Biển máu vô tận dưới một kiếm này triệt để bốc hơi, ngàn vạn hài cốt bất hủ
liền biến thành hư vô !

Ý thức lâm vào hôn mê, giờ khắc này nếu Hiên Viên Cuồng Lãng mở mắt, sẽ kinh
ngạc phát hiện thân thể đã tan rã lại một lần nữa phục hồi nguyên vẹn.

....................

Tử Ngọc Giới...

Mười mấy vị thánh nhân ngồi cùng nhau uống trà bàn chuyện phiếm, mọi người đều
cười nói vui vẻ, giống như nói đến vấn đề gì thú vị.

''Cuồng Lãng tiểu tử chính là hảo hạt giống, tương lai có cơ hội đột phá Đại
La Ma Tiên ! Hủy diệt chi Đạo không thể thiếu sát kiếp !'' Hỏa Thánh mỉm cười
cho cái đánh giá.

''Huyết tộc hậu nhân của ta chính là bất thế thuần huyết, tương lai đột phá
Bất Tử Bất Diệt Ma Nhân hay phản tổ trở thành đời Huyết Thần thứ hai cũng có
thể.' Với lại đi theo Đức Hoàng tiểu tử, siêu việt ta không khó. '' Huyết Thần
hài lòng cho cái đánh giá.

''Ngạo Thiên tiểu tử có tính cách giống ta, vì mục tiêu không từ thủ đoạn, dù
đối mặc với tử vong cũng không nhíu mày, thản nhiên đối diện với nó., lại tu
tuyệt học của ta, tất nhiên vấn đỉnh thánh vị là không gặp trở ngại.'' Hiên
Viên Đại Đế cười to, thập phần sảng khoái nói.

'' Hừ, vòng sau ta khiến tên Đức Hoàng tiểu tử nếm mùi lợi hại, khuôn mặt thản
nhiên của hắn chính là kẻ địch của ta.'' Huyễn Thánh mười phần tức giận nói,
dù sao bí cảnh này là nàng thiết kế.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #174