Người đăng: thienngich
''Chủ nhân, trước khi đi theo ngươi lang bạt, ta muốn ngươi cùng ta về cố
hương một chuyến, trong thành trấn gần đây thôi.'' Alucard lạnh nhạt nói, ngữ
pháp trong câu nói rất dứt khoát và lắt léo, không để người khác có cơ hội từ
chối.
''Nếu ta nói không ?'' Đức Hoàng cười cười, hỏi.
''Theo khế ước, ta là thuộc hạ của ngài, không phải nô lệ của ngài, ta có
quyền từ chối mệnh lệnh không hợp lý, thưa ngài.'' Alucard bình tĩnh đáp, ánh
mắt kiên quyết.
''Cố hương của một tên ác quỷ trong khu vực bộ tộc loài người cai trị ? Thú vị
!'' Đức Hoàng lẩm bẩm.
Đó là nơi nào, trong tòa lâu đài cổ kính nguy nga bao phủ trong hắc ám cả đêm
lẫn ngày sao ?
.......
Vượt quá dự liệu của Đức Hoàng.
Cố hương của Alucard là một cái tiểu thị trấn nhỏ, có vẻ khá vắng lặng.
Đại khái là do cách xa Hoang Cổ Thành cả vạn dặm nên mới yên tĩnh như vậy đi
?!
Dân cư ở thị trấn nhỏ này rất ít ỏi, đại khái khoảng một ngàn người, đều là
phàm nhân.
Cảnh sắc nơi này thật thơ mộng, lại yên tĩnh, không giống với nơi ở của sinh
vật hắc ám tà ác cho lắm.
Hai người song song đi vào tiểu trấn, cảnh vật thị trấn trong nháy máy bị hai
người thu vào trong tầm mắt.
Kiến trúc thành trấn này giống như Tây Âu thời trung cổ, đường đi được lắp
bằng những tảng đá lớn được thợ thủ công chế tạo bằng phẳng để cho xe ngựa,
người đi bộ giao thông một cách thuận lợi.
Điều này khiến tiểu trấn toát ra cảm giác thánh khiết, thiêng liêng, thơ mộng.
Hiện tại thời gian đã về xế chiều, hình chiếu của Đức Hoàng kéo dài mấy trăm
mét, chỉ mỗi Alucard là không có hình chiếu.
Vì có ánh nắng chiều tà chiếu xuống, khiến Tiểu trấn dần trở nên an bình, ấm
áp, khiến người ta có cảm giác muốn ở lại đây sinh sống.
Đây chính là cố hương của Hấp huyết quỷ?
Đức Hoàng không thể hiểu, tại sao sinh vật hắc ám lại ở một nơi như thế này,
theo logic thì lẽ ra Alucard nên ở một nơi tối tăm mới đúng chứ ?!
Bọn hắn dọc theo một lối mòn nhỏ đi sâu vào trong rừng, Đức Hoàng phát hiện,
một tòa kiến trúc loại nhỏ đơn độc xây dựng trong khu rừng.
Nơi này là một tòa mộ viện. ..
Đủ loại mộ bia từ lớn đến nhỏ, từ tạm bợ đến xa hoa đều tập trung trong tòa mộ
viện này, tưởng niệm lấy người chết từ trần.
Alucard chạy vội đến hậu phương mộ viện, đột nhiên quỳ xuống ở một tòa mộ bia,
trong tay cầm một chùm hoa cúc, nhẹ nhàng, cung kính đặt ở lọ hoa trước ảnh
người chết.
Đức Hoàng lặng lẽ đứng sau lưng Alucard, cảm xúc phức tạp nhìn.
Nhìn những tòa mộ bia này, hắn nghĩ đến bản thân mình, con đường của hắn đang
đi, nhất định thi cốt thành núi, máu chảy thành sông, nếu chết, cũng không thể
được chôn tử tế như vậy, thê thảm hẳn gấp ngàn lần.
''Nhưng ta không sợ nha !'' Đức Hoàng cười nhạt, nghĩ.
Khẽ liếc nhìn Alucard, Đức Hoàng thấy tên tiểu tử này thật ky lạ.
Tỷ tỷ bị nhân loại giết, tại sao lại đến chỗ ở của nhân loại, lại quỳ xuống mộ
viên ? mộ viên tưởng niệm nhân loại ?
Đức Hoàng phi thường tò mò về điều này.
Alucard lấy tay vuốt những hạt bụi trên bia mộ, lộ ra danh tính, tuổi tác,
nghề nghiệp của chủ nhân mộ bia này.
"Maria, 56 tuổi, Thánh tu nữ..."
Thánh tu nữ, chức nghiệp đông đảo nhất trong Thánh giáo, trải dài từ phàm nhân
cho tới cường giả, phục vụ cho thánh giáo, là biểu tượng thiện lương, đức độ
của Thần minh.
Tại sao sinh vật đại biểu cho ma đạo, đại biểu cho hắc ám, lại đi tảo mộ cho
Thánh tu nữ ?!
"Nàng là mẫu thân của ta..." Alucard nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ đã bị thời
gian ăn mòn một phần, nói.
"Mẫu thân? !"
"Ừm, lúc ấy, phụ thân ta đi lạc vào thế giới này, trọng thương sắp chết, là
mẫu thân vì thiện lương, cứu hắn, rồi, nàng yêu hắn, sinh ra ta với tỷ tỷ đều
mang dòng máu hấp huyết quỷ, nghe hư cấu lắm phải không chủ nhân, một tu nữ
đại diện cho quang minh lại yêu phụ thân ta, đại diện cho ác quỷ....!"
Xác thực. . . điều này làm cho khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Đức Hoàng phải
ngạc nhiên.
Alucard nở nụ cười bất lực, nói.
"Nàng là một người ngu ngốc, là chủ nhân tu đạo viện, lại thu dưỡng hài tử
chạy nạn bốn phương, biến tu đạo viện thành cô nhi viện."
Alucard tiếp tục thổ lộ, nói :
"Ta rất ghét nàng, trước khi thức dậy, nàng đều bắt chúng ta cảm tạ thần minh,
trước khi ngủ, nàng chờ chúng ta cảm tạ thần minh xong rồi mới cho chúng ta
ngủ, thật phiền toái..!"
Đức Hoàng im lặng không nói, mặc kệ Alucard thổ lộ, hắn cứ trở thành một thính
giả trung thành ngồi nghe.
"Sau đó? Sau đó chết..."
Ánh mắt Alucard dại ra, như hồi tưởng lại.
"Chủ nhân cùng ta đi một vòng thị trấn, cũng biết thị trấn này rất đẹp, thơ
mộng, yên tĩnh, là một khu du lịch rất tốt, nếu có đầu óc kinh doanh, nhất
định sẽ hái ra bộn tiền. Cho nên bọn địa chủ, tư sản muốn thu mua cả thị trấn
này, kể cả tu viện, nhưng người mẫu thân ngu ngốc của chúng ta, lại nói gì mà
nếu bán cho các ngươi, bọn nhỏ không có nhà, sau đó... Sau đó mẫu thân liền bị
người giết chết, nhân loại thật sự là một loại sinh vật khủng bố, đồ vật nào
mà không chiếm được, sẽ dùng vũ lực đoạt cho bằng được. ''
"..."
"Tuy vậy, nhưng cũng rất tốt." Alucard quay đầu nhìn Đức Hoàng, nụ cười vẫn nở
trên mặt như lúc đầu :"Sau khi nàng chết, bọn địa chủ tư sản không dám mua lại
tu đạo viện, sợ hãi Thánh giáo phái người điều tra, diệt tộc, nên cho chúng ta
một số tiền lớn, nói chúng ta không được kể lung tung, cho nên sau khi nàng
chết, bọn ta sinh hoạt trong tu đạo viện càng tốt đẹp hơn trước. ''
Thực sự rất. . . Tốt...
Thật sự là, quá tốt.
"Yếu đuối. . ." Đức Hòng bất thình lình phát hiện Alucard khóc, khinh thường
nói.
"Trời mưa sao?" Alucard nghiên đầu về phía sau, nói :'' Đi, vào trong tu đạo
viện tránh mưa .''
Trời mưa...
Đức Hoàng quay đầu nhìn lên bầu trời, ánh chiều tà vẫn ấm áp như cũ.
''Để ta làm cho thật một chút .'' Đức Hoàng cười lớn, tiện tay thi triển Tiểu
Vũ Thuật, phút chốc, mưa ào ạt rơi xuống.
Bọn hắn đi hết dãy mộ bia, thấp thoáng thấy tòa tu đạo viện ở xa xa.
Tòa tu đạo viện lẻ loi, kiến trúc bị tàn phá ít nhiều, quạ đen đậu đầy mái
nhà.
''Hừ !!'' Alucard hừ lạnh, đám quạ đen như con rối đồng loạt ngã xuống.
Đức Hoàng khẽ liếc nhìn thi thể một con quạ đen rớt ngay chân mình, cùng với
mấy con quạ đen khác, không ngoại lệ.....
Trái tim bọn nó, đều bị bóp nát.
Trong nháy mắt.
Tâm Tạng Tễ Áp chi thuật...'' Trí nhớ Đức Hoàng hiện ra ký ức về môn đạo thuật
này, là một môn kỳ thuật dành riêng cho Huyết Tộc, điều khiển huyết dịch của
đối thủ, nghịch phản chảy ngược tim, khiến tim bị áp lực đè ép, nổ banh.
Cửa cổng tu đạo viện bị dây xích chằn chịt cột lại, cửa sổ bốn phía đều bị
phong kín, nhìn trông giống quỷ viện hơn là tu đạo viện.
Alucard nhíu mày, bàn tay như có cự lực, đơn giản bẽ gãy hết xích sắt.
Alucard gật đầu, quả nhiên lực lượng bản thân mới đáng tin cậy nhất.
Hắn đẩy cửa ra, đi vào bên trong, bụi dính trên cửa nhiều năm bị hắn đẩy mạnh,
nháy mắt, bụi bao phủ cả không gian.
Alucard đi liền một mạch vào trong, không thèm để ý đến tượng Thần minh jesus,
Đức Hoàng không nhanh không chậm bước theo sau.
Giờ phút này, tâm tình của Alucard trở nên kích động, nhanh chân bước vào một
căn phòng nhỏ.
Căn phòng tràn đầy bụi bặm cùng mạng nhện do đã lâu không ai ở, trong phòng
bày biện tương đối đơn giản, một cái bàn, hai cái giường, và trong góc phòng,
đặt ngay ngắn hai cỗ quan tài.
Đức Hoàng theo sau Alucard bước vào phòng, hắn thấy đồ vật để ngay ngắn trên
bàn.
..
Một cuốn sách bị phủ bụi.
Nhẹ nhàng phất tay, bụi bặm bay đi, lộ ra tên cuốn sách, Vạn Cổ Tiên Ma.
Hẳn là mẫu thân của hai người thường đến phòng này để đọc cố sự, khiến hai
người có thể an ổn nhắm mắt ngủ.
''Thật là...hấp huyết quỷ cũng cần đọc sách mới ngủ được sao !'' Đức Hoàng
liếc nhìn Alucard đang cúi người tìm thứ gì đó trong cỗ quan tài, cười khẽ,
cảm thấy tên tiểu tử này thật thú vị.
"Tìm. . . Tìm thấy !!"
Alucard kích động kêu một tiếng.
Hắn từ bên trong một cái trong quan tài lấy ra một cái cái hộp nhỏ.
hắn bước tới cửa sổ gần đó, đập bể cửa, thoáng chốc, ánh tà dương cuối ngày le
lói chíu sáng vào người hắn.
"?" Đức Hoàng tò mò tiến đến, nhìn Alucard mở hộp.
Bên hộp chứa một sắp hình chiếu.
Đủ loại hình chiếu.
Hình chiếu là loại cơ bản tiểu thuật, lưu lại bất kỳ hình ảnh, trừ những ảnh
bị thiên địa cấm kỵ.
Hình chiếu lưu lại toàn bộ đều là tiểu hài tử.
Nhưng vô luận bao nhiêu tấm hình, đều không có hắn và tỷ tỷ hắn.
Hấp huyết quỷ là loại sinh vật bị nhân giới, tiên giới vứt bỏ, không thừa nhận
tồn tại nên không thể lưu hình ảnh.
"Vẫn còn ở đó..."
Alucard lấy ra một tấm giấy A4 lẫn lộn trong đám hình chiếu, giống như nhặt
được chí bảo vậy, phấn khích dị thường.
"Quá tốt. . . Thật. . . Vẫn còn ở đó. . ." Alucard thở phào, đem hộp nhỏ ném
qua một bên, dùng hai tay nắm lấy tấm giấy A4.
"Cái gì mà ngươi kích động vậy?" Đức Hoàng đi đến bên người Alucard, nhìn
Alucard mở ra tờ giấy A4.
Là . . Một vị nữ hài...
Tuổi tác khoảng mười tuổi, tóc dài đen nhánh thắt bím chạm tới lưng, đôi mắt
linh động rất có hồn, con ngươi màu đỏ tà dị kiều diễm, chiếc mũi thẳng tắp
điểm môi son.
Người vẽ ra bức tranh này có tài nghệ vô cùng cao siêu, đem những nét đáng
yêu, xinh đẹp của cô bé lộ ra đầy đủ trên bức tranh, từng cái nhíu mày, cái
liếc mắt câu hồn đều sống động như người thật, đẹp thay ! Dù leonardo da vinci
trọng sinh vẽ nàng mona molisa cũng không thể sánh bằng.
Đức Hoàng khẽ liếc bố cục toàn bộ bức tranh, phát hiện có dòng chữ trên nó.
Dành tặng cho người chị ta yêu nhất trên cõi trần gian này, Vlad Valentine.
"Đây là một trong những lý do ta đến đây." Alucard lấy ra một quyển trục đặt
tờ giấy vào bên trong, cất vào túi trữ vật, quay đầu nhìn Đức Hoàng, cười nhẹ,
nói : "Là thời điểm rời khỏi thành trấn."
Alucard đi một mạch ra khỏi tu đạo viện, không chút nào lưu luyến nơi này.
Đức Hoàng yên lặng đi theo sau lưng Alucard, trong lòng thì suy tư.
Sau khi rời khỏi nơi này, bắt đầu vươn ra thế giới rộng lớn bên ngoài rồi.
Đức Hoàng vô ý nhìn bóng lưng Alucard, bóng lưng giữa xế chiều ảm đạm, lộ ra
cảm giác thê lương vô cùng.
Sau lưng một con quái vật tàn ác, chính là vô tận bi thương, đau khổ, tuyệt
vọng.
Khi tia nắng chiều tà cuối cùng rọi xuống nhân gian, Alucard cùng Đức Hoàng đi
ngang một ngôi nhà xây kiểu biệt thự, kín cổng cao tường.
Alucard khẽ liếc căn biệt thự, phát hiện một thân ảnh nhỏ bé trèo tường đi ra
ngoài, nhưng khi trèo đến đỉnh lại không trèo xuống, lại lấy bàn tay ngắn ngủn
cố với cành táo mọc trên đầu.
Thân ảnh là một cái tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, hẳn là muốn trèo
tường đi chơi, nhưng lại đói bụng, muốn hái táo ăn đi.
Thời tiết đang vào đông, táo đỏ còn mọc trên cây rất ít.
Alucard vội vàng đi tới tiểu cô nương.
''Ngươi cũng đói bụng sao? Hấp huyết quỷ Alucard ? '' Đức Hoàng phấn khích
cười khẽ, tâm lý chờ xem trò hay.
Hấp huyết quỷ, thích huyết dịch của xử nữ mà.
Nhưng, Alucard lại khiến Đức Hoàng cảm thấy ngoài ý muốn lần nữa.
Alucard nhảy phốc lên tường, đặt tiểu nữ hài lên vai, vui vẻ nói :'' Phải như
thế này, mới có thể hái được táo.''
"wow..tiểu đệ thật cao nha !"
Tiểu cô nương hưng phấn vươn tay bẻ cành táo tỏ xuống, vui sướng cười khúc
khích.
"Cẩn thận một chút." Alucard vẫn duy trì tư thế mỉm cười, tựa hồ rất hưởng thụ
cảm giác này.
"Ừm!" Tiểu cô nương lấy đủ táo đỏ ăn, Alucard liền rất cẩn thận đưa nàng
xuống.
''Chỉ hôm nay thôi, lần sau đừng có trốn nhà đi chơi nữa, nguy hiểm lắm."
Alucard vuốt ve cái đầu của tiểu cô nương, trách yêu nói.
"Hừ, ngươi còn bé hơn ta mà sử dụng ngữ khí người lớn nói với ta, ở nhà nghe
đủ rồi, phiền phức chết đi được. . ." Nàng cầm trong tay một khỏa táo đỏ kín
đáo đưa cho Alucard : "Ta đi chơi một lát, quả táo này, xem như lễ vật cảm ơn
tiểu tử ngươi giúp đại tỷ ta lấy được táo đi.
"Tốt, nhớ về trước cơm tối, kẻo ba mẹ trông."
Alucard đứng im tại chỗ cây táo, đưa mắt nhìn thân ảnh tiểu cô nương tung tăng
như chim sẻ rời đi.
''Buông tha con mồi sao ?'' Đức Hoàng đứng sau lưng Alucard, khó hiểu nhìn
hắn.
Một tên thợ săn bỏ qua cho con mồi ? tên thợ săn thương tiếc con mồi nên thả
nó đi ?
"Cái gì cũng không cần hỏi, cái gì cũng không cần nói." Alucard lắc đầu.
"Chủ nhân cùng ta ngắm mặt trời xuống núi đi...một lần nhìn mặt trời rơi núi
đi....lần rơi núi cuối cùng trên thị trấn này !"
"..."
Cuối cùng, Đức Hoàng chiều theo nguyện vọng của Alucard, ngồi trên dốc núi,
nơi mà tầm mắt có thể bao quát cả thị trấn nhỏ này, cùng ngắm ánh chìu tà cuối
cùng.
Tòa mộ viện ở cách đó không xa.
Tại ánh trời chiều cuối cùng rơi xuống mặt đất....
Ngay thời khắc Cả thị trấn đều chìm vào trong bóng tối..
"Chủ nhân...ngươi giúp ta việc này nha.." Alucard từ trong túi trữ vật rút ra
quyển trục chứa bức tranh tỷ tỷ hắn, thấp giọng nỉ non.
"Nói ?"
"Giết sạch sinh mệnh ở thị trấn này."
"Ồ..thật là ngoài ý muốn lần nữa nha .'' Đức Hoàng ngạc nhiên, cười rộ lên.
''Nơi này. . . Là cố hương của ngươi a! Vừa rồi ta cảm nhận ngươi rất lưu niệm
đối với thị trấn nhỏ này, tuyệt đối không phải giả dối, và còn nước mắt...''
Tại sao...?
"Ta đi tới đây, chỉ cần bức tranh này..."
Alucard giơ cao quyển trục lên, thấp giọng nói.
Chỉ cần có cái này là đủ...
"Xác thực, ta thừa nhận, ta nghĩ thủ hộ cái tiểu trấn này, muốn cho nó bình an
mãi mãi, nhưng đây là việc không có khả năng."
Alucard nắm chặt quyển trục trong tay, trầm giọng nói.
"Bất luận cái gì sinh mệnh trong cả đời chỉ có thể thủ hộ một kiện đồ vật, quá
nhiều, liền mất đi ý nghĩa, ta chỉ cần cái này mà thôi..''
"Minh bạch..."
Đức Hoàng không nói thêm nữa, lấy ra Âm quỷ phiên, đưa cho Alucard điều khiển.
''Trong phạm vi tầm mắt của ta, phá hủy hết, bất cứ cái gì cũng không cần lưu
lại! Một viên ngói một viên gạch đều phá nát sạch sẽ cho ta! Đem tất cả sinh
mệnh chém giết! Đem tất cả huyết dịch đưa đến cho ta ! Vô luận bất luận cái
gì, đều diệt sạch sẽ!!!''
Alucard vung tay lên! Một ngàn âm linh phát ra tiếng gào thét chói tai, chúng
nó mang theo sát cơ chia nhau bốn phía tiến đến tiểu trấn an bình tĩnh lặng
vào ban đêm...
Bắt đầu hủy diệt tất cả thứ vật chất, sinh mệnh nào ...
Tất cả !! tất cả!!!
''Ta chỉ cần vật này là đủ!'' Từ sau khi cái chết của tỷ tỷ, Alucard quyết tâm
hủy diệt tất cả, thậm chỉ cả bản thân mình, chỉ cần trả thù khiến nàng thỏa
mãn.
Vlad Alucard sao ? quái vật đã thức tỉnh...!!!
Nhìn Alucard đứng trên dốc cao, vung tay là cả một tòa thị trấn hủy diệt, nhìn
rất uy phong sao ? nhìn rất mạnh mẽ sao ? Đức Hoàng lắc đầu, hắn chỉ thấy tiểu
tử này rất đáng thương.
Về phần nguyên nhân tại sao lại cảm thấy như vậy sao ?. ..
Âm quỷ phiên là kiện đạo khí bắt giữ linh hồn, khiến linh hồn không thể siêu
thoát, vĩnh viễn bị giam cầm trong âm quỷ phiên.
Đức Hoàng thấy trong đám âm quỷ này, có một linh hồn khi chết không mang theo
cái vũ khí nào, hình như là một thánh tu nữ..là mẫu thân của hắn !
Nàng đã hóa thành quỷ nô, dựa vào hàm răng cùng móng tay, cào xé địch nhân.
Những thi thể còn linh hồn không thể siêu thoát, cũng bị hắn dùng Âm Qủy Phiên
bắt giữ, gia nhập vào cuộc tàn sát đẫm máu này, những người vừa bị giết, cũng
bị hấp thu, gia nhập.
Hiện tại, Đức Hoàng mới thấy quyết tâm của Alucard khủng bố cỡ nào.
Dù là hi sinh cả bản thân, cũng phải tiêu diệt nhân loại !!
Alucard, ngươi với ta cũng là một loại người đây, vì mục tiêu, bất chấp tất
cả, hi sinh tất cả, bằng mọi giá phải đạt được mục tiêu, dù mục tiêu nó tà ác
hay thiện lương !! Dù biến thành đại ma đầu mất nhân tính hay thiên sứ cứu độ
chúng sinh đi chăng nữa, hắn cũng phải kiên trì theo đuổi !!!