Ngươi Rất Thú Vị, Ta Thích !!


Người đăng: thienngich

VẠN CỔ TIÊN MA

PHẦN 2: MA ĐẦU TRÙNG SINH !

Tiêu Thần ngẩn lên nhìn thật kỹ Long Hoàng, người bằng hữu duy nhất kiếp này
của hắn.

Long Hoàng rất đẹp, mái tóc hắn màu trắng xõa dài tới lưng, hai hàn g lông mày
cong màu xanh lam, nhãn cầu màu xanh nước biển, mũi thẳng tắp, đôi môi hồng
thắm tỏa màu sắc nóng bỏng kết hợp với khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm, khiến người
khác cảm nhận sự không hài hòa.

Hắn bận một bộ bạch y dài thướt tha, đứng lơ lửng trên không trung, nhìn chằm
chằm vào Tiêu Thần.

“Ồ ......” Long Hoàng lăng không đi tới. Kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, miệng khẽ
nhếch, thanh âm kéo dài.

Hắn tò mò nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, giống như picolo nhìn tân thế giới
vậy.

Hắn không ngừng đến gần, càng nhìn Tiêu Thần, trong mắt hắn càng là tỏa sáng,
trong lòng hứng thú càng dày đặc.

“Trên người tên này như thế nào có hương vị rất quen thuộc nhỉ? Giong
như....hắn là ta '' Trong lòng Long Hoàng nổi lên từng đợt cảm xúc gợn sóng.

Loại cảm giác này huyền diệu khó giải thích, nhưng hắn tin tưởng loại cảm giác
này. Bởi vì hắn nhìn Tiêu Thần, liền nghĩ đến bản thân..!

Khoảng cách Long Hoàng đứng rất gần Tiêu Thần, Nhãn thần màu nâu cũa Tiêu
Thần đột nhiên xoay chuyển thành màu đen thâm sâu, ánh mắt Tiêu Thần rất thản
nhiên nhìn Long Hoàng.

Tuy Tiêu Thần không nói lời nào, nhưng Long Hoàng liền hiểu hàm nghĩa ánh mắt
của Tiêu Thần.

Đây là ánh mắt cảnh cáo chính mình !

Hắn vội vàng dừng lại, vòng quanh xung quanh người Tiêu Thần, cẩn thận quan
sát Tiêu Thần. Như là đánh giá tân thế giới. Hắn nhìn Tiêu Thần theo các góc
độ khác nhau,

Giờ khắc này, hắn giống như một đứa con nít, ánh mắt dò xét, tò mò nhìn người
bạn mới của mình, vài lần muốn nói chuyện, lại nói không được.

Long Hoàng cảm thấy chính mình có thật nhiều lời muốn cùng nói với Tiêu Thần,
nhưng hắn không nói. Bởi vì hắn cảm giác được, Tiêu Thần đều đã biết trong
lòng hắn nghĩ gì, cảm giác này thật kỳ quái.

''Tiêu Thần, hôm nay, ta cảm thấy ngươi rất giống ta....!'' Trầm mặc một lúc,
Long Hoàng nói một câu không đầu không đuôi.

Tiêu Thần xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía Long Hoàng.

Hắn biết câu nói này nghĩa là gì.

Vì Long Hoàng trời sinh là Ma Đầu.

Cái gì là ma đầu?

Coi khinh thế tục quy tắc! Coi thường tánh mạng chúng sinh ! Bị Cô Độc bao
phủ, chịu thế nhân ghẻ lạnh.

Này người giống như là ảnh ngược của Đức Hoàng, nhưng ma tính của Đức Hoàng so
với hắn chỉ có hơn mà không kém.

Nói ngắn gọn, đây là người đồng đạo!

Nói thật, Đức Hoàng có chút thương cảm đứa nhỏ này, sinh ra mang danh thiên
tài nhưng mãi vẫn bị bóng lưng ca ca áp chế, mọi người tung hô ca ca hắn, xum
xoe ca ca hắn mà quên lãng hắn, ba mẹ kỳ vọng vào ca ca hắn, hắn sống giống
như một cái bóng núp sau cái bóng hào quang của ca ca. Nhưng vận mệnh trêu
ngươi, ca ca hắn, thiên tài đệ nhất cả Long Gia, phát rồ giết cả gia đình,
cuối cùng cả một ngọn núi phong chủ hiện giờ chỉ còn mỗi hắn và ca ca ác độc
còn sống.

Hắn còn bị ca ca áp chế, sống trong hận thù, trách nhiệm báo thù đè nặng lên
vai hắn, biến một đứa bé thông minh, được giáo dục tốt dần dần trở thành một
tiểu ma đầu.

“Long Hoàng à long Hoàng......” Trong lòng Tiêu Thần thở dài, chậm rãi mở
miệng, nói, “Thực cô độc đi.”

''Đúng vậy à !!'' Long Hoàng than nhẹ, đáp :'' Hôm nay ta cảm thấy ngươi có
một cỗ ma tính, điều này thật khác với ngươi trước kia, rất ngu ngốc, chính
nghĩa một cách chê cười. ''

''Con người ai cũng sẽ thay đỗi.'' Tiêu Thần mỉm cười đáp.

Bỗng nhiên, hắn cười rộ lên :

'' Ha ha, người rất thú vị, ta bắt đầu thích ngươi !”

Những đệ tử quan sát trận chính này đều ngạc nhiên đến há hốc mồm, không thể
tin nhìn Long Hoàng.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn họ chưa thấy Long Hoàng nói ưa thích một ai ! chưa
kể, người mà Long Hoàng nói chính là một người con trai mà.

''Huynh đệ chúng ta đánh một trận đi.'' Long Hoàng hưng phấn nói.

''Cũng đươc.'' Tiêu Thần gật đầu, hắn cũng muốn thử sức bản thân một chút, đã
lâu lắm rồi hắn chưa ra tay, có chút ngứa.

Tiêu Thần sau khi nói xong liền phóng ra một bước, Kim Cô Bổng trong tay trực
tiếp đập tới Long Hoàng. Kim Cô Bổng chính là một kiện hồn khí do Tôn Ngộ
Không ẩn dấu trong Đại Thánh Ca, uy lực cực lớn, một côn đập xuống, kim quang
chói lòa, khí thế như biển giống như muốn đập nát thiên địa.

Long Hoàng thấy vậy, khẽ đảo tay, Băng Tiên trường kiếm lập tức xuất hiện
trong tay của hắn, sau đó đâm tới tiếp một côn của Tiêu Thần, chiến côn cùng
nhuyễn kiếm đụng vào nhau, lực lượng khổng lồ lập tức bạo phát, Tiêu Thần cùng
Long Hoàng mỗi người lùi mười bước mới dừng lại.

Long Hoàng sau khi ổn định lại thân thể, ánh mắt ngạc nhiên nhìn xem Tiêu
Thần, hắn không nghĩ tới Tiêu Thần lại có thể có lực lượng cơ thể cường đại
như thế. Hắn muốn có lực lượng mạnh như vậy, phải ngậm đắng nuốt cay đầm mình
trong kiếm trì, chịu rất nhiều thống khổ. Nhưng lực lượng Tiêu Thần lại không
thua kém hắn.

Đương nhiên, Tiêu Thần cũng là rất kinh ngạc, bởi vì trước khi chiến đấu, Tiêu
Thần đã vận Chiến Thần bí pháp, tụ tập chiến thần ý chí, khiến lực lượng thân
thể của hắn trong vòng nữa canh giờ có thể so với Phản Hư cường giả.

Nhưng hắn Không nghĩ tới lực lượng thân thể của Long Hoàng không dùng bí pháp
cũng sánh ngang với hắn. Điều này làm cho cường giả ngang dọc biển sao mấy kỷ
nguyên cảm thấy xấu hổ, bèn thi triển một chiêu trong côn pháp của Tôn Ngộ
Không, chính là Hoành Tảo Thiên Quân, một chiêu này nếu người bình thường
luyện thành thì chỉ một côn quét ngang một ngàn tên tu sĩ tu vi ngang với bản
thân, nhưng yêu cầu lĩnh ngộ thế, lực lượng cũng không thể kém cõi, dĩ nhiên,
Đức Hoàng chính là truyền kỳ cường giả trên Tiên giới, 'Thế' hắn đã lĩnh ngộ
từ rất lâu rồi, lực lượng thì nhờ thi triển Chiến Thần bí pháp, hiển nhiên Đức
Hoàng bắt đầu sử dụng toàn lực mà thân thể kiếp này sở hữu !!

Long Hoàng ngưng trọng nhìn Tiêu Thần vung một côn tới, hắn biết Tiêu Thần đã
dùng toàn lực, tự nhiên hắn phải toàn lực phản kích, trường kiếm trong ta như
du long gào thét, lần nữa chém tới Tiêu Thần, hung hăng chém lên Kim Cô Bổng,
lực lượng khổng lồ của hai người lần nữa bộc phát, hai người lần nữa lui về
phía sau, mỗi lần hai người lùi bước, hư không lập tức tan vỡ.

Mọi người ở chỗ này đều rung động khi thấy lực lượng của hai người.

Chiến côn tung bay, trường kiếm cuồng vũ, Tiêu Thần cùng Long Hoàng mỗi người
liên tục thi triển vũ kỹ, cũng không biết là đại chiến biết bao nhiêu hiệp
rồi, Tiêu Thần cùng Long Hoàng cảm thấy là dùng vũ kỹ cùng lực lượng thân thể
thì không làm gì được đối phương, vì vậy sau khi hai người thi triển một kích
cường đại cuối cùng, Tiêu Thần cùng Long Hoàng liền tách nhau ra.

''Sảng khoái !!'' Long Hoàng hưng phấn gào to, đã lâu rồi, không ai cùng cảnh
giới mà đánh với hắn lâu như vậy, lực lượng ngang cơ với hắn nữa chứ.

''Đánh tiếp hay ngừng ?!'' Tiêu Thần cười như không cười, hỏi.

''Hôm nay ta bận !!'' Long Hoàng hiểu ý, đáp.

Hai người bọn họ đều có lá bài tẩy riêng, nếu đánh tiếp thì không có lợi ích
gì lại tổn thương hòa khí.

''Sau lần này, ta cùng Long Đế chinh phạt tam đại tông môn cùng tứ đại gia
tộc, còn ngươi ?'' Tiêu Thần dò hỏi.

''Ta đi tinh cầu khác lịch lãm !!'' Long Hoàng trầm mặc một hồi, đáp.

''Lần tới, ta sẽ toàn lực chiến với ngươi !!'' Ngập ngừng, Long Hoàng nói.

''Ừ !!'' Tiêu Thần gật đầu, quay người, lăng không biến mất nơi phương trời
xa, để lại Long Hoàng phức tạp nhìn bóng lưng hắn...


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #151