Người đăng: thienngich
VẠN CỔ TIÊN MA
PHẦN 2: MA ĐẦU TRÙNG SINH !
Cuối cùng nam hài gặp được Vũ Lan, và tiến đến cuộc hành trình tu tiên không
có hồi kết.
....ng rốt cuộc vượt qua Tâm Ma Kiếp, nhưng hắn không thể đột phá Thánh Nhân
dù công pháp viên mãn, thân thể viên mãn.
Cho đến khi hắn gặp được sư phụ thứ hai-Hồng Quân Đạo Tổ.
''Sư phụ, ta không cam lòng, thiên tư của ta ngút trời, công pháp mạnh mẽ vô
cùng, tài nguyên cuồn cuộn không hết, kỳ ngộ may mắn liên tục, số mệnh được
thiên đạo che chở thành tựu Thiên Đạo người thừa kế, còn có sư phụ là Đệ nhất
thánh nhân chỉ bảo, lại không thể đột phá Thánh Nhân vị, vĩnh sinh bất tử !!''
''Haizz, là do trái tim của con, do nữ hài yêu con không cam lòng mà chết,
tình yêu không được hồi đáp. '' Hồng Quân than nhẹ, đáp.
''Vậy con hủy đi trái tim này !'' Đức Hoàng không chút do dự đáp. Nhưng khi
hắn nói câu này, trái tim lại run rẩy một cái, khiến hắn đau đớn đến thấu
trời.
''Nhưng thân thể của con khuyết, như thế vĩnh viễn không thể đột phá thánh
nhân !''
''Thế...con phải làm sao ? Cuộc đời con đã quyết chí bước lên đỉnh phong, há
lại dậm chân mãi ở cảnh giới này !!'' Lúc này Đức Hoàng như người bị lạc lối
giữa biển khơi, mờ mịt, lạc lõng, thê lương.
''Tìm ra nàng, bù đắp tình yêu cho nàng, sự nuối tiếc trong trái tim nhất định
biến mất, con sẽ đột phá Thánh Nhân vị !!''
''Hoặc là....con phải chết !! Luân Hồi Sống lại !! nhưng Luân Hồi lực lượng sẽ
tẩy đi Vô Tình Đạo Thể, vấn đỉnh Thiên Đạo khó khăn gấp ngàn lần.''
............
Và thế là...Đức Hoàng bước chân đi tìm đạo của mình, đi tìm nàng, đi tìm người
con gái vì yêu mà chết, vì yêu mà tuyệt vọng, vì yêu mà đau thương, vì yêu mà
mất đi tôn nghiêm....
Thẳng đến khi bước vào Luân Hồi bàn, bị Luân Hồi mài chết. (Đọc chương 1).
Trở lại cuộc quyết đấu giữa Long Hoàng và Tiêu Thần....
Ánh mắt Long Hoàng và Tiêu Thần mù mịt, thần sắc biến ảo không ngừng, khi thì
đau khổ, khi thì lạnh lùng, khi bi thương, khi thì tuyệt vọng, dường như hai
người họ đã trải qua một vòng luân hồi vậy.
Đột nhiên, hai người choàng tỉnh, ánh mắt hai người lộ ra một cảm giác tang
thương không nên có ở tuổi hai người.
Tiêu Thần mờ mịt đưa hai bàn tay của bản thân lên nhìn, đột nhiên toát ra cảm
xúc kinh hỉ :
''Ta Đức Hoàng cuối cùng chuyển thế sống lại thành công, hơn một kỷ nguyên
trôi qua rồi, trải qua hàng chục ngàn lần luân hồi, cuối cùng kiếp này ta lại
thành công, ta không cần đi tìm cái con đàn bà chết tiệt kia, thân thể kiếp
này lại đầy đủ, thiên phú rất tốt, tư chất tuy nhiên rất kém, nhưng không sao,
haha, Ma Thần Đức Hoàng rốt cuộc hàng lâm thế giới này, truyền kỳ một lần nữa
tái hiện, tiếc nuối kiếp trước, hãy để kiếp này đền bù cho ta đi.''
''Ồ, ta phải dung nhập trí nhớ của tên tiểu tử này, mới xem như chân chính
sống lại, nhưng...dung nhâp trí nhớ có nhiều tác dụng phụ, kể đến tác dụng phụ
lớn chính là tâm thần phân liệt, nhưng ta cẩn thận chút ít thì hậu quả chỉ là
tính cách sẽ biến đỗi đôi chút, nhưng không sao, hắn chính là ta, ta chính là
hắn. ''
''Ta Vũ Lan vậy mà sống lại, Đức Hoàng, chàng đã đi thông con đường thành công
của chàng chưa ? Mười tám tầng địa ngục dằn vặt ta mười vạn năm nhưng không
thể làm ta ngui đi nỗi nhớ chàng, ồ, kiếp này của ta vậy mà là nam tử, thôi
kệ, cứ tiếp thu thân thể đã, tính sau.''
.....
''Kiếp này quả nhiên số khổ, sinh ra không cha không mẹ, thiên phú ngút trời
mà bị bảo vật long đong không thể đột phá, ăn nhờ ở đậu gia tộc người khác,
lúc bé chịu đám hài tử xa lánh, không thèm chơi, luôn bị khi dể, không có bằng
hữu, ngoài tên Long Hoàng này. Không người yêu thương, ngoài trừ thất gia gia.
'' Tiêu Thần lạnh nhạt phân tích trí nhớ kiếp này của mình, hắn phát hiện,
chính mình kiếp này lại có tâm tình ấu trĩ như ''Hận thù''
Hận Thù ?
lúc nhỏ mình cũng từng rất Hận, hận bản thân phế vật không thể đột phá, hận
gia tộc vô tình, hận vận mệnh bất công, hận cha hận mẹ bỏ rơi mình.
Nhưng là hiện tại, hắn lấy mười tỷ năm nhân sinh kiếp trước của mình, một lần
nữa xem kỹ này đoạn trí nhớ này, trong lòng không còn một chút Hận Ý.
Đỗi tư vị lại để suy ngẫm, hắn thấy chuyện bé như muỗi có gì phải hận thù đâu
?
Mỗi người đều có một lý tưởng, mục đích sống riêng của mình, mẫu thân muốn
mạnh mẽ thi việc giết những thứ cản trở lý tưởng của mình là việc đúng đắn, có
gì phải hận ?!
Bản thân mình phế vật, lại là người ngoại tộc, bị tộc nhân khi dể là chuyện
rất bình thường trong xã hội con người, nhược nhục cường thực, người yếu thì
bị khi dể, khinh thường, xa lánh là việc rất bình thường.
Trải qua hàng tỷ năm nhân sinh đã trong lòng chỉ có đỉnh phong đại đạo.
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nếu có người ngăn cản ta theo đuổi mục
tiêu, mặc kệ là ai, đơn giản là ngươi chết ta sống thôi.
Tâm ta đã mang tử chí, cũng từ lâu đã chuẩn bị tâm lý khi bước trên con đường
này, liền chấp nhận là địch của cả thế gian, độc lai độc vãng, thân mang vô
tận sát nghiệp.
Đây là giác ngộ nhân sinh hàng tỷ năm của ta.
"Thù hận, tình yêu, lạc thú, quyền lực không thể lu mờ ý chí của ta, con đường
Ma Đạo của ta không bao giờ có hai chữ 'Thỏa hiệp !!' Tiêu Thần kiên định nói.
Khúc mắc thù hận lúc nhỏ biến mất, tâm cảnh của Tiêu Thần đột phá Hóa Thần kỳ
cảnh giới, tu vi cũng đột phá Hóa Thần sơ kỳ.
Tuy đột phá Hóa Thần kỳ, nhưng Tiêu Thần không bị dính lôi kiếp, bởi vì thân
thể của hắn chính là Hóa Thần tu sĩ thân thể !
''Ồ, Vô Tình ý cảnh, có chút ý tứ, kiếp trước ta tu luyện Vô Tình Đại Đạo Lục,
kiếp này cũng do cơ duyên xảo hợp tu luyện một nhánh của Vô Tình. ''
'' Công pháp tu luyện của Long Tộc, quá yếu, kiếp trước, Long Tộc làm tọa kỵ
cho ta còn không xứng đây. ''
''Hửm..Đại Thánh chân kinh ? Cũng là một tên thiên tài đây, Tôn Ngộ Không sao
? đây là kiếp thứ năm mươi sáu ngàn ở địa cầu mang đến cho ta tin tức sao ?
quả là người Thiên Đạo chọn lựa, nhưng tiếc là sau này đi thỉnh kinh. Tiền đồ
chôn vùi.''
''Ta phải chuyển tu lại các công pháp, vũ kỹ mới được. ''
''Ồ, phụ thân, mẫu thân, Vô Tình lão, Thất gia gia, Long Hoàng, Nguyệt Nga,...
đây là những người thân của ta kiếp này sao, có chút ý nghĩa, chỉ mong...các
ngươi đừng cản đường thành công của ta..!'' Đức Hoàng phức tạp nghĩ đến những
người quan trọng của mình trong kiếp này, cắn răng nói. Dù sao Đức Hoàng kiếp
thứ nhất cùng Tiêu Thần kiếp này dung hợp, tính cách cũng thay đỗi chút ít, kể
như Đức Hoàng cũng có chút cảm tình với những người này, tuy nhiên, bất kể là
ai, miễn cản đường hắn, hắn phải tiêu diệt !
Trở lại với Long Hoàng, hắn đang có cuộc tranh đấu với kiếp thứ nhất của hắn,
Vũ Lan.
''Ta chính là kiếp thứ nhất của ngươi, ngoan ngoãn dung hợp với ta, chúng ta
là nhất thể, ngươi chống cự làm gì ?'' Vũ Lan khuyên bảo, nói.
''Câm mồm, ta chính là chủ nhân thân thể này, ngươi muốn ta thành toàn ngươi,
há lại có chuyện tốt như thế.'' Long Hoàng lạnh lẽo đáp.
Hai người cứ đấu đá với nhau, không ai thắng ai, rốt cuộc Vũ Lan đành dùng
cách duy nhất cũng là cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề này:
''Chúng ta cùng dung hợp thành một thể, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta,
thế nào ? Nếu không ta chiếm một nữa thân thể, ngươi không thể làm gì ta. ''
Vũ Lan suy yếu nói.
''Ta đồng ý !'' Trầm mặc một hồi, Long Hoàng gật đầu, đầu ý. Hắn biết, đây là
cách duy nhất giải quyết vấn đề này.