Người đăng: thienngich
Đột Nhiên, trái tim của Vũ Lan trong ngực hắn lại đập mạnh...
Những cảm xúc của Vũ Lan như yêu, hận, bi thương, tuyệt vọng, như biển rộng
sông dài cuồng cuộn xông thẳng vào linh hồn hắn, khiến tâm hồn hắn lung lay
sắp đổ, thiếu chút nữa là hình thần câu diệt.
Đây là cảm giác của tình yêu sao, đáng ghét...đầu ta đau quá... !!'' Đức Hoàng
thống khổ ôm đầu, những cảm xúc tiêu cực của tình yêu này như liều thuốc độc
cực mạnh, đầu độc tâm hồn hắn,đầu độc lý tưởng của hắn, khiến hắn dường như
sắp lạc lối, tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Đức Hoàng là hạng người gì ? Tâm trí hắn kiên định đến cỡ nào, mặc kệ
những cảm xúc tình yêu không thể nào lay chuyển được tâm trí hắn, mặc kệ ngươi
mạnh mẽ như biển rộng, ta cứ lù lù bất động như núi.
Đây chính là Tâm Ma, hiện tại, trong não hải của hắn, xuất hiện rất nhiều bóng
người không ngừng lung lạc tâm trí của hắn.
Thân ảnh phụ thân hắn hiện về, oán trách hắn:
Hoàng à, từ nhỏ ngươi khiến cha kiêu ngạo, nhưng giờ ngươi lại ác độc như vậy,
ngươi khiến phụ thân thất vọng aa.''
Thân ảnh Sư Phụ quá cố cũng hiện lên, thất vọng nhìn hắn, thương tâm nói :
“Thiên ý không thể trái!”
“Thương thiên không thể nghịch!”
“Mặc dù là ngươi là Đại La Ma Tiên, từng tàn sát thiên hạ, huyết sát thương
sinh.”
“Nhưng ngươi có thể quay đầu, đi theo chính nghĩa, thương thiên sẽ tha thứ cho
tội ác của ngươi !”
''Chống lại Thiên Địa, chỉ có chết không có chỗ chôn, chết rất khó coi.''
Đức Hoàng cười lạnh, Tử vong, từ lâu đã bị Đức Hoàng quên lãng.
Chết ở con đường mình theo đuổi, Thi cốt vô tồn, hồn phi phách tán, THÌ SAO ?
Đây chính là con đường ta theo đuổi suốt đời !!
Đột nhiên, quang cảnh thay đỗi....
“Giết nàng! Giết nàng! Giết nàng!”
Một đám người vẻ mặt hung ác đang bao vây lấy một tiểu nam hài cùng nữ phu
nhân còn trẻ trung.
“Cha! Ngươi không thể giết mẹ a!!” nam hài bảo vệ mẫu thân của hắn đang bị
thương đứng sau lưng hắn.
“Hừ, người trong ma đạo, gặp là phải giết, không thì mang họa sát thân cho cả
nhà chúng ta. Quân pháp bất vị thân, đây là quy tắc của chính đạo. Tại sao
không thể giết, nhất định phải giêt, chỉ có giết nàng, cha con chúng ta mới
không bị chính đạo trừng phạt, chết không có chổ chôn, hổ thẹn với liệt tổ
liệt tông.'' Trung niên nam tử vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt nói, hắn chính là
cha của nam hài.
Cha của nam hài vừa cất lời, dân chúng đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
Bọn họ vung tay hô to.
“Sát! Sát! Sát!”
“Sát! Sát! Sát!”
''Roet !! ''
Một tiếng vang nhỏ cất lên sau lưng nam hài, máu tươi phun tung toé.
Nam hài vội vàng xoay người, ngay sau đó, cảnh tượng khiến nam hài không thể
nào quên xuất hiện.
Hắn thấy phụ thân hắn trong nháy mắt lướt qua hắn, vẻ mặt phụ thân đỏ bừng,
cắn chặt hai khớp hàm, mắt hổ rưng rưng nước mắt. Còn tay hắn đã đâm sâu vào
lồng ngực ái thê của mình.
Nam hài há mồm muốn nói.
Nhưng chung quy không thể nói ra được câu nào.
Hiển nhiên nam hài đó chính là Đức Hoàng hồi thơ ấu.
Do Tâm Ma quấy nhiễu, những bóng ma hiện về ý đồ muốn xâm chiếm tâm hồn hắn.
Nhưng hiện tại Đức Hoàng không như hắn lúc nhỏ, hiện giờ hắn đã có trái tim,
những cảm xúc yêu thương, phẫn nộ, thù hận khi nhìn thấy mẹ mình bị giết đột
nhiên tấn công tâm trí hắn.
''DCM...trái tim chết tiệt . !!'' Khuôn mặt Đức Hoàng thoáng vặn vẹo, đòn cảm
xúc này xém nữa khiến hắn mất lý trí, nhưng cuối cùng, hắn cũng vượt qua được.
Hoàn cảnh lại biến đỗi một lần nữa...
Đức Hoàng bị thương nặng khó trị, tu vi cũng tạm thời lui bước, nhưng may mắn
là hắn vẫn còn sống sót, tạm thời trốn chui trốn lủi dưới đáy xã hội bí mật
chữa thương !
Đức Hoàng nằm lê lết một góc trong bãi rác xó xỉnh, giữa trời đông lạnh giá,
tuyết phủ đầy trời, hắn co ro vì lạnh, bụng kêu gào vì đói đã năm ngày không
được ăn uống, hắn cảm giác sinh mệnh đang dần trôi đi rất nhanh, không lâu
nữa, hắn sẽ chết !!
Nhưng hắn không cam lòng, kể từ khi hắn biết được tu tiên giả trường sinh bất
tử, hắn càng không cam lòng chết !
Hắn còn nợ máu chưa trả, hắn còn thù cũ chưa báo, hắn còn nhiều điều chưa
làm...hắn còn..muốn sống !
Hai mắt hắn mờ dần, hơi thở hấp hối vô lực, yên lặng chờ đợi tử vong đến.
Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm ngọt ngào của nữ hài '' Ồ, tiểu khất cái,
tại sao ngươi nằm trong bãi rác giữa trời lạnh lẽo thế này ? ''
Đức Hoàng ngẩn đầu lên, cố hé đôi mắt mệt mỏi nhìn chủ nhân của thanh âm dịu
dàng đó, là một tiểu nữ hài rất xinh đẹp, ánh mắt nữ hài thương tiếc nhìn hắn,
tiện tay cởi chiếc áo bông của mình ra, cuối người đem áo bông choàng lên đôi
vai gầy gò do thiếu dinh dưỡng của hắn.
Đột nhiên, Đức Hoàng như có ngàn cân cự lực, đem nữ hài quật xuống đường, hung
hăng cắn cái cổ thon đẹp của nữ hài.
Máu tươi dũng mãnh phun ra như suối !!
Thiếu nữ chỉ kịp ú ớ kêu la, nhưng giờ đang là mùa đông, ngoài trời lại có bão
tuyết, và chỗ nàng bị tấn công là trong bãi rác, chỗ không ai để ý đến.
Nàng mất máu quá nhiều, nghẹt thở, nàng chết !!
Chiếc áo bông thấm đẫm máu tươi giống như cười nhạo lòng tốt của nàng.
Răng rắc !! răng rắc !!
Đức Hoàng há to hàm răng hướng bàn tay xinh xắn nhỏ bé hung hăn cắn nuốt,
chiếc răng sắc bén cộng với cơn đói khiến hàm răng của Đức Hoàng mạnh mẽ dị
thường, thoáng cái cắn đứt bàn tay của nữ hài, hung hăng nuốt xuống bụng.
“Qúa đã ! Đã lâu không có ăn thịt nào ngon như vậy, thịt người có khác !” Đức
Hoàng hạnh phúc reo lên, miệng lại tiếp tục cắn nuốt huyết nhục.
Rất nhanh, Đức Hoàng đem hai cái cánh tay, hai cái đùi, đều nuốt vào trong
bụng.
Đức Hoàng dùng sức phá tan cái bụng của nữ hài, đem ruột non, ruột già, tim,
gan, phổi, thận, đại tràng đều nuốt vào bụng, một lúc sau, mới thỏa mãn vuốt
ve cái bụng tròn vo của mình.
Cuối cùng, Đức Hoàng nhờ khối thi thể này, chống qua một mùa đông khắc nghiệt
! Và hắn cũng khôi phục chút thực lực, bắt đầu bước tiếp trên con đường cường
giả dài đằng đẵng !
....
Đức Hoàng lãnh tĩnh nhìn cảnh này, lần này, trái tim hắn không có xung động
như trước, hiển nhiên việc này không thể nào khiến hắn động chút lòng thương
cảm nào, giống như việc ăn thịt người chỉ là việc nhỏ bé.
Bóng người nữ hài đột nhiên xuất hiện, hung dữ nhìn hắn, khóc lóc :
''Tại sao à ? ta đối tối với ngươi, tại sao ngươi lại làm thế với ta ? lương
tâm ngươi ở đâu, ngươi không có cảm giác áy náy hay gì sao ? ngươi cầm thú
không ai bằng !! ''
Đức Hoàng cười lạnh, nói: Mạnh được yếu thua, kẻ yếu là thế ! oán thì oán
ngươi thiện lương à. ''