Người đăng: thienngich
Đức Hoàng dự mưu giết Vũ Lan và chiếm đoạt trái tim nàng đã mấy ngàn năm rồi,
với phàm nhân, đó là khoảng thời gian thật dài..
Nhưng hắn biết, rất nhiều kinh thiên âm mưu được các thánh nhân mưu tính thao
túng nhiều kỷ nguyên đấy, ngàn năm âm mưu với họ chỉ là nháy mắt là tới.
Nếu là người nam nhân bình thường, dù nội tâm sắc đá đến mấy, ở chung lâu dài
với một cô gái xinh đẹp ngàn năm, không thể không động tình, rồi không kìm chế
yêu nàng, trù tính ngàn năm chớp mắt thất bại, tan thành mây khói.
Nhưng hắn không giống, hắn không có trái tim, anh không biết yêu thương, hắn
càng là một người tham sống sợ chết, đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu.
Tiên tử, ma nữ, dù xinh đẹp quyến rũ đến thế nào, đối với vũ trụ bao la này,
và với hắn, các nàng chỉ là đóa hoa tươi mà thôi, cần một khối thổ địa đầy
phân tốt tươi để sinh tồn.
“Không thể đột phá Thánh vị, trở thành Thánh Nhân, dù là Đại La Kim Tiên oai
phong một cõi đi chăng nữa, cũng là là hoa trong gương, trăng trong nước mà
thôi, mạnh mẽ nhất thời, cũng có ngày tàn lụi, chết không có chỗ chôn thây.
Cũng như những đóa hoa tươi đẹp kia, giá trị của chúng là khi chúng còn tươi
đẹp . ”
Đức Hoàng chính là một kẻ nhát gan, tu vi càng cao, sống càng lâu, hắn càng là
nhận thức được sự tàn khốc của Thiên Địa. Không trở thành Thánh Nhân, không
thể cùng thiên vĩnh sinh bất tử bất diệt, dù tuổi thọ hắn có dài lâu, bị người
giết cũng chết cũng chết, hồn về địa phủ càng không được bình yên, hắn làm
nhiều chuyện táng tận lương tâm, thiên địa bất dung, vũ trụ quy tắc không tha
thứ, khi chết đi phải chịu bảy hai tầng địa ngục tra tấn đau đớn ngàn ức vạn
năm, chịu luân hồi thành súc sinh thống khổ. kết quả này hắn vạn lần không thể
chấp nhận đấy.
''Cuộc đời chỉ sống được một lần, phải sống cho đáng sống !!''
''Ta chỉ được phép THÀNH CÔNG, một khi THẤT BẠI là vạn kiếp bất phục !!''
“Ta chẳng sợ chết trên con đường mà bản thân theo đuổi, dù trên con đường này
bị người giết so với lúc ta giết Vũ Lan thống khổ hơn ngàn lần, ta cũng không
hối hận...!”
Từ lâu, Tâm của hắn đã sinh ra Tử Chí, liều mạng bất chấp mọi thủ đoạn đạt
được tu vi càng cao, dù điều đó khiến chúng sinh vạn vật chết trong tay hắn
không thể siêu thoát, oán hận xuyên thẳng trời cao, hắn cũng không nhíu mày,
vì hắn cũng đã xác định bản thân mình sẽ chết, nhưng hắn không buông bỏ hy
vọng và không từ bỏ lòng kiên trì.
Chỉ cần hắn đem toàn bộ tinh lực, tâm linh, thể xác cống hiến cho mục tiêu
Vĩnh Sinh Bất Tử Bất Diệt, dù chết đi, hắn cũng không sinh ra cảm giác hối
hận.
Ai có thể hiểu được cảm giác bất lực đối diện với tử vong đang áp sát sau lưng
ta ?
Con đường này hắn đi, nhất định phải đối mặt với hắc ám vô biên, vạn kiếp bất
phục, gió tanh mưa máu, thi cốt thành núi, máu tươi thành biển.
Nhưng tâm linh hắn không tối tăm như con đường của hắn, trái lại, chỗ sâu
trong tâm linh hắn thắp sáng một ngọn nến, ngọn nến của hy vọng, ngọn nến của
''Vĩnh Sinh Bất Tử Bất Diệt !''
Trên thế giới này, không ai hiểu được hắn.
Và Hắn Cũng không cần người khác hiểu được hắn.