Người đăng: thienngich
......
“Đức Hoàng, ngươi xem, ta giết sạch bọn tôm tép nhãi nhép ấy rồi, chỉ còn lại
mấy chục tên đại la kim tiên cường giả thôi !” Cả người Vũ Lan đẫm máu, khắp
người không chỗ nào lành lạnh, thở hổn hển, nhưng không che dấu được phấn
khích trên khuôn mặt tái nhợt, nói.
Đức Hoàng chậm rãi thu công, đứng dậy, gật đầu thừa nhận nói:“Ngươi giết khiến
ta hài lòng, còn lại giao cho ta .”
Lúc nãy Vũ Lan phát huy sức mạnh vượt xa lúc bình thường, đỗi lại thương thế
của nàng rất nặng Tiên Khí cũng thiếu thốn khô cạn, nhưng nàng vẫn kiên cường
chống đỡ đến giờ, có lẽ do đặt nhiều hy vọng vào Đức Hoàng đi ?!
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Đức Hoàng, khẩn trương nói :“ Ta đã hoàn
thành lời hứa, ngươi sẽ cưới ta sao ?”
“Đương nhiên. tình yêu của ngươi khiến đất trời cảm động, cũng làm cho ta cảm
động. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thê tử của ta.” Đức Hoàng thâm tình
nhìn Vũ Lan, sau đó đi tới bên Vũ Lan, vươn song chưởn đem cô gái ôm vào trong
ngực.
Dục Vọng như hỏa ôm chặt lấy Đức Hoàng. Hô hấp nàng dồn dập, nàng cảm thấy cảm
giác hồi hợp khẩn trương lúc này vượt xa lúc liều mạng giết ngàn vạn cường
giả.
'' Lost in your mind
Lạc lối giữa những dòng suy nghĩ miên man
I wanna know
Và em muốn biết rằng..
Am I loosing my mind
Phải chăng em đang dần phát điên
Never let me go
Nên đừng bao giờ bỏ rơi em nhé ?!
If this night is not forever
Nếu đêm nay là đêm cuối cùng
At least we are together
Thì ít ra em còn ở bên anh
I know I'm not alone
Em biết em không cô đơn
Anywhere whenever
Bất kể ở nơi nào
Apart but still together
Dù cách xa chúng ta vẫn ở bên nhau
I know I'm not alone
Em biết em không cô đơn '' Alone-alan walker
Trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc, một đôi mắt đẹp lâm vào u mê cõi tình...
''Phặc''
Bỗng nhiên một tiếng vang nhỏ cất lên bên tai nàng...
Sắc mặt Vũ Lan liền cứng đờ, nàng dùng sức dãy dụa ra khỏi vòng tay Đức Hoàng,
cúi đầu nhìn ngực của mình.
Một lỗ thủng lớn xuất hiện ngay ngực trái của nàng...nàng đưa mắt nhìn vào sâu
trong cái lỗ ấy, sắc mặt nàng liền trắng bệch..
Trái tim của nàng biến mất...
Trí mạng nhất kích.
Mặc kệ là đối thân thể, còn là tâm linh đều dính phải tổn thương.
“Vì, vì cái gì?” Vũ Lan khó có thể tin nhìn Đức Hoàng, thân thể mềm mại lay
động muốn ngã, trong ánh mắt không chứa phẫn nộ hay gì đó, mà chỉ là nghi
hoặc, đau lòng.
Đức Hoàng lạnh nhạt nhìn cô gái, sắc mặt treo nụ cười giả tạo thường ngày,
nói:
''Ngươi sống, chính là ngăn cản con đường THÀNH CÔNG của ta, giết ngươi, Con
đường THÀNH CÔNG sẽ thông suốt !!''
“Chỉ vì thế?” Vũ Lan nghe câu trả lời tuyệt tình của hắn, rốt cuộc chống đỡ
không được tâm linh suy sụp, thân thể suy yếu, lảo đảo té nằm trên mặt đất.
Hơi thở Tử Vong bao phủ tâm linh yếu đuối của nàng, làm cho thân thể nàng
nhanh chóng lạnh như băng.
Cô gái ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng bệch như tờ giấy trắng, nàng nhìn những
ngôi sao vô tình trên thiên không, phát ra tiếng cười thê lương giữa đêm đen.
Mười một tên Đại La Kim Tiên lẳng lặng lăng không đứng trên không trung, mặc
kệ Đức Hoàng giết chết Vũ Lan, với bọn họ, Đức Hoàng đã là cóc trong rọ, không
cần khẩn chương, trái lại xem trò vui tự giết lẫn nhau của Đức Hoàng.
Nàng cười ba tiếng liên tục, ho khục ra một búng máu màu đen, đột nhiên bậc
khóc, nói :
''Tại sao ta sống là ngăn cản con đường của ngươi ?''
Đức Hoàng lạnh nhạt quan sát hết thảy, khẽ liếc nhìn mười một tên Đại La Kim
Tiên trên không trung, ánh mắt chợt khẽ khinh thường, cầm trái tim của cô gái
nuốt vào bụng, rồi mới từ tốn tự thuât lại một câu chuyện cho nàng, đúng hơn
là mười mấy tên cường giả đứng trên không nghe.
''Kể từ khi ta còn là một tên ăn mày, ta liền gặp ngươi diễu hành trong thôn,
trong đầu ta đột nhiên hiện ra một bộ công pháp tối thượng, nhưng bộ công pháp
này khuyết thiếu, mà muốn bổ khuyết, thì phải chiếm đoạt trái tim một người
con gái yêu ta sâu đậm, yêu ta đến trời sập đất mòn, yêu ta đến thương thiên
già nua, đất đai cằn cỗi, mà khi gặp ngươi, cách mà trái tim ngươi đập đập
quyến rũ ta, khiến ta điên cuồng..''
Ngừng một lát, liếc nhìn nàng sắp hấp hối, hắn liền tiếp tục nói :
'' Mà ngươi, chính là người đấy...người bổ khuyết công pháp của ta...haha,
chết nhắm mắt chứ, lẽ ra ta để cho ngươi sống lâu một chút, nhưng lúc này, ta
phải cần có trái tim của ngươi, ta mới giết sạch bọn khốn này . ''
''Trái tim ta bổ khuyết thứ gì của ngươi ?'' Nàng trầm mặc một hồi, cắn răng
thốt ra.
''Chổ khuyết trong trái tim ta, ta sinh ra không có trái tim, có trái tim,
thân thể ta mới viên mãn, công pháp viên mãn '' Đức Hoàng lập tức đáp.
''Vậy à..'' Khóe miệng nàng nở nụ cười hạnh phúc, nàng biết, nàng chết không
vô ích, trái tim của nàng, mang theo tình yêu tuyệt vọng của nàng ở bên cạnh
hắn cả đời, đến khi hắn vĩnh viễn xa rời thế giới này.
Sau đó nàng nhìn thật kỹ khuôn mặt của hắn, ánh mắt vẫn thâm tình như lúc ban
đầu khi yêu hắn ở phàm giới, nàng tham lam nhìn, nàng muốn khắc ghi khuôn mặt
này thật sâu vào ký ức, để luân hồi ngàn vạn lần cũng không thể quên được hắn,
nàng mỉm cười, tâm linh nhẹ nhõm hẳn.
“Khụ khụ khụ.” Cô gái ho ra một ngụm máu đen, ánh mặt vàng như nến, ánh mắt
chỉ còn lại một chút tiếc nuối “Ta sẽ chết. Trước khi ta chết, ta có một thỉnh
cầu nho nhỏ....''
Ngừng một lát, như dùng hết sinh mệnh để nói một câu này, khó khăn lắm nàng
mới nói được một đoạn câu rành mạch, nàng nói :
''Hy vọng ngươi có thể ôm ta một cái. Ta mê luyến cảm giác ấm áp khi được
ngươi ôm ấp lúc nãy......”
Nhưng Đức Hoàng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vũ Lan, trong
lòng thì cười lạnh '' Hừ, muốn lúc sắp chết phản kích kéo ta theo à, ca không
có ngu ngốc như ngươi đâu, nữ nhân ngu ngốc. ''
Hắn nhìn chăm chú vào nàng, nhìn sinh mệnh khí tức của nàng đang dần trôi đi
...
Cuối cùng, một mỹ nữ đẹp như hoa cuối cùng cũng chết, để lại trên đời này một
đống xương khô, rồi trở về cát bụi theo thời gian, dù cho nàng đã từng là Tiên
Tông cường giả, xương cốt vạn năm bất diệt đi chăng nữa.
Đức Hoàng nhìn khuôn mặt Vũ Lan, lâm vào một đoạn trầm mặc.....!!
P/S: cố sự này ta viết thật khiến tâm linh độc giả lạnh lẽo, nhưng nếu con
người cócảm giá hạnh phúc khi có hơi ấm của tình yêu thì chắc chắn lạnh lẽo
cũng là một phần vui thú trong đời.