Người đăng: thienngich
Đột nhiên từ cửu thiên biển bây toát ra khí tức đủ khiến cả Long Gia run rẩy
xuất hiện. Tiêu Thần cùng Long Gia chúng nhân kinh hãi ngẩn mặt lên bầu trời,
chỉ thấy một bà lão lưng còng trong tay chống một quải trượng đầu rồng dắt
theo một tiểu nữ tử đang từ trên không trung chậm rãi bay xuống Long Gia, trên
người tản mát ra một cổ duy ngã độc tôn khí thế.
"Tam Tai Cường Giả!"
"Thiên, Tam Tai Cường giả vậy mà cũng phủ xuống Long Gia chúng ta, hẳn là muốn
cướp đi thánh vật của chúng ta ?''
Bà Lão nhàn nhã chống gậy từng bước đạp không đi xuống, khi bà lão đặt chân
chạm đất, những tộc nhân, trưởng lão tu vi dưới Luyện Đạo Quy Nguyên kỳ thì bị
khí thế toát ra từ bà lão chấn bay ra mười trượng, tộc trưởng cùng đại trưởng
lão tu vi Luyện Đạo Quy Nguyên tuy không bị khí thế đánh bay nhưng sắc mặt lại
trắng bệch cực kỳ.
Trong lúc nhất thời, Bà Lão trở thành tiêu điểm chú ý, ánh mắt của mọi người
không ngoại lệ đều tập chung nhìn bà lão đấy, ngoại trừ Tiêu Thần.
Tiêu Thần không che dấu sát ý nhìn tiểu nữ tử đứng kế bên bà lão, ánh mắt Tiêu
Thần dường như dã thú nhìn con mồi vậy, nó hoang dã và tàn bạo, không chút
tính người.
Tiểu nữ tử ấy, dĩ nhiên là Yên Nhi, người đã hợp tác cùng Long Phi Vũ con tiện
nhân cùng Long Dương ở huyết sát bí cảnh, ám toán hắn.
'' Ta ghét ánh mắt của ngươi!!'' Bà Lão nhíu mày nói, không chút tiếng động,
hai mắt của Tiêu Thần nổ banh nát bét.
''Ahh...ahh'' Tiêu Thần thống khổ ôm hai mắt kêu gào, Long Trường Sơn phi thân
chắn trước Tiêu Thần, ngưng trọng nhìn bà lão, cố nén giận, âm trầm nói:
''Vì sao tiền bối ra tay với tiểu bối ?''
''Vì ta ghét ánh mắt của tên phế vật này nhìn đệ tử ta mới thu, lý do này được
không ?''
''Ngươi...'' Long Trường Sơn bạo nộ, muốn ra tay thì Tiêu Thần chắn trước mặt
lão, tuy Tiêu Thần không thấy gì, nhưng linh hồn hắn và tinh thần lực rất mạnh
mẽ, miễn cưỡng dùng nó để quan sát xung quanh.
Tiêu Thần liếc nhìn Yên Nhi, hai mắt hắn đã mù nhưng sát ý cũng không vì hai
mắt mù mà biến mất, trái lại càng ngưng tụ nồng nặc.
Hắn không chút tình cảm nào cất giọng, nói :
''Vì sao ngươi phản bội ta ?''
Truyện được đăng tại TruyenCv [.] com
''Muội lúc đó chỉ là một tên tỳ nữ của Long Phi Vũ, Long Phi Vũ từ nhỏ được
xưng là Thần Toán, nàng mưu kế sâu xa, đã cho người tìm hiểu thân thế của ca,
nàng biết ca từ nhỏ phế vật, không hiểu sao lúc này lại quật khởi, nhưng nàng
biết, ca thiếu nhất là thân tình, người tán đồng ca, nên nàng....'' Yên Nhi
ngập ngừng đáp.
''Hà hà, nàng cài ngươi đến bên ta, rồi dụ dổ ta lừa gạt ta, rồi đưa ta vạn
kiếp bất phục, đúng không ?'' Tiêu Thần cười khẩy hỏi.
Yên Nhi nhìn Tiêu Thần, đáy lòng nàng chợt nhói đau một cái, nàng muốn nói cho
hắn biết nàng thật lòng thích hắn chứ không lừa gạt, nhưng nàng cũng lý chí
nuốt lại lời nói đó, chôn sâu vào lòng. Nàng giả bộ lạnh nhạt nhìn Tiêu Thần,
bình tĩnh đáp :
'' ta thân tỳ nữ, thân phận bèo trôi, ta không nghe lệnh nàng thì ta chết, ở
thế giới này mạng người như cỏ rác vậy, với lại, ta cũng không thể tin tưởng
người chỉ gặp có vài ngày, cho dù ta có tình cảm với người đó đi nữa. ''
'' Suy nghĩ của ngươi không giống với ta, nên ta không thể tha thứ cho ngươi
được, phải lấy máu tươi của ngươi nhuộm đỏ kiếm của ta, trảm đi tâm ma.'' Tiêu
Thần lạnh lùng nói.
''Ngươi nói lại lần nữa xem, uy hiếp đệ tử bổn tọa tin bổn tọa diệt cả Long
Gia không ?'' Lão Bà không che dấu sát ý bá đạo nhìn Tiêu Thần, nói.
''Bản tọa không tin đấy.'' Long Trường Sơn đứng ra che chắn cho Tiêu Thần, âm
lãnh đáp.
"Một cái Tam Tai cường gỉa cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn tiêu diệt Long Gia,
ngươi có tư cách này sao ?'' Đại Trưởng lão khinh thường đáp.
''Đương nhiên không phãi là một mình bổn tọa, mà là cả Thiên Quốc !! Bổn tọa
là Thiên Quốc chi chủ.'' Bà Lão lạnh nhạt nói, bàn tay thì đưa ra khối lệnh
bài có khắc chữ ''thiên quốc chi chủ''.
''Thiên Quốc chi chủ ?'' Các tộc nhân vẻ mặt mù mịt, nhưng đám lão bất tử sống
ngàn vạn năm thì rất rõ ràng sức nặng của bốn chữ này, Thiên Quốc là thế lực
siêu việt tất cả thế lực trên Việt Cổ vị diện này, Thiên Quốc mạnh đến nỗi đủ
để đối địch tất cả cường giả của Việt Cổ vị diện hợp lại.
Long Trường Sơn cùng đám trưởng lão Long Gia liếc nhau, vẻ mặt ai nấy đều
ngưng trọng, kiêng kỵ nhìn bà lão.
''Tiền bối muốn gì ?'' Long Trường Sơn cố nén giận, lể phép hỏi.
''Đơn giản, kêu tên tiểu tử phế vật đó chiến một trận sinh tử với đệ tử bổn
tọa, bổn tọa sẽ tha thứ cho Long Gia các ngươi'' Bà Lão khinh thường liếc Tiêu
Thần, đáp.
''Ý con sao ?'' Long Trường Sơn cũng không đáp ứng ngay, mà nghiên đầu nhìn
Tiêu Thần, hỏi.
''Chiến !!!'' Tiêu Thần chỉ đáp một chữ, nhưng ẩn chứa vô tận sát ý. Truyện
được đăng tại TruyenCv.Com