Huynh Đệ...mãi Mãi !


Người đăng: thienngich

Vài ngày kế tiếp, Tiêu Thần cũng không tu luyện, mà đi kiếm Long Hoàng ....

------------------------------------------------

''Long Hoàng, phòng đệ sao thơm thế ?'' Tiêu Thần không đợi Long Hoàng đồng ý,
tự tiện vào phòng ngủ, bộ mặt trư ca ngẩn cái mũi heo lên hít hít không khí
xung quanh, nói.

Long Hoàng:''.....!!!''

'' Long Hoàng, cả nệm và gối của đệ cũng thơm nữa, chả bù cho động phủ của
ta.'' Tiêu Thần nhảy phốc lên giường ngủ của Long Hoàng, lăn qua lộn lại một
hồi, cũng không để ý sắc mặt Long Hoàng kém cực kỳ, hung dữ nhìn hắn. Tiêu
Thần ôm cái gối kê đầu của Long Hoàng hít sâu một hơi, ngẩn mặt lên nhìn Long
Hoàng, tự nhiên nói.

Long Hoàng: ''.............!!''

------------------------------------------------------

Đêm hôm đó...

''Ta buồn ngủ rồi, ta ngủ đây với đệ một đêm nhé !!'' Tiêu Thần mặc kệ Long
Hoàng có đồng ý hay không, nhảy phốc lên giường.

'' Vô sỉ !!'' Long Hoàng rốt cuộc nhịn không được, tức giận phun ra một câu.

Tiêu Thần không để ý Long Hoàng tức giận, hắn nhe răng ra trêu tức.

''Hừ !!'' Long Hoàng hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý Tiêu Thần, nhảy
lên giường nằm kế bên Tiêu Thần.

''Ngủ ngoan ! '' Tiêu Thần nói.

Long Hoàng im lặng không đáp, dường như hắn đã ngủ rồi.

''Cảm ơn ngươi...vì tất cả !!'' Tiêu Thần trầm mặc một hồi, mới lên tiếng, mặc
kệ Long Hoàng có nghe hay không.

''Đây là tình bạn sao ?'' Long Hoàng thật ra cũng không ngủ được, hắn đáp.

''Tiêu Thần ta từ nhỏ không bằng hữu, không cha mẹ, sống nương tựa với thất
gia gia, không hiểu vì sao từ lúc đầu tiên gặp ngươi ở bờ suối đó, ta lại cảm
giác được sự quen thuộc từ ngươi.'' Tiêu Thần sâu kín nói.

Long Hoàng trầm mặc, tâm tư của hắn dung nhập vào ký ức đó, ký ức mà lúc hai
người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

-------------------------------------------

''Tiêu Thần ta không cam lòng à, tại sao mọi người lại gọi ta là phế vật, tại
sao họ lại không chơi với ta ? tại sao bọn hắn lại đánh ta ?? tại sao bọn nó
nói ta là con hoang, tại sao !!! tại sao !!!''

Một đứa bé khoảng năm tuổi quần áo rách nát, thân thể mang nhiều vết thương
đang quỳ gục trên bờ sông, ôm đầu thống khổ kêu gào. Hắn khóc, hắn đau đớn,
hắn tuyệt vọng, hắn cứ rống to như vậy, phát tiết đi nỗi đau mà thân thể nhỏ
bé mới năm tuổi ấy phải gánh chịu.

''Ta hận thương thiên !!'' Tiêu Thần gào to lên một tiếng cuối cùng, rồi thân
thể kiệt sức ngã sấp xuống mặt đất, thở phì phò, ánh mắt cừu hận và mang theo
cảm xúc không cam lòng muốn đứng dậy nhưng không còn một chút sức lực nữa.

''Khóc chính là tự nhận mình yếu đuối !!'' Một đứa bé đẹp đẽ đến yêu dị, mái
tóc dài màu xanh tung bay trước gió, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ lạnh lùng như
một tảng băng vậy, ánh mắt tràn đầy tang thương không hợp với độ tuổi mà đứa
bé đó nên có. Đứa bé chậm rãi tiến lại gần Tiêu Thần, đặt mông ngồi xuống kế
bên hắn, ngẩn mặt nhìn bờ sông đang chảy chầm chậm, khinh thường nói.

''Tiêu Thần tò mò ngẩn mặt lên nhìn đứa bé, hắn cũng không để ý đứa bé châm
chọc, trái lại mang theo vẻ ngạc nhiên nhìn đứa bé, hắn ngạc nhiên vì trước
giờ không có ai nguyện ý lại gần hắn, nói chuyện với hắn nhưng đứa bé này lại
khác.

''Tại sao ngươi ngồi gần ta ? trước giờ không ai thích ngồi gần ta hết ??!!''

Tiêu Thần ngạc nhiên hỏi.

''Ta cảm nhận được sự thù hận từ ngươi!! Ngươi rất giống ta, ta cảm thấy ngươi
rất thân thuộc nên ta đến .'' Long Hoàng quay đầu liếc nhìn Tiêu Thần, lạnh
nhạt đáp.

''Đây là tình bạn sao ?'' Tiêu Thần không nhịn được, hỏi.

''Chắc thế !! chúng ta là cùng một loại người mà !!'' Long Hoàng nhe răng cười
một cái, khiến Tiêu Thần ngẩn ngơ nhìn hắn.

''Ngươi nhìn chằm chằm ta cái gì ?'' Long Hoàng không rõ hỏi.

''Không có gì, ta cảm thấy ngươi cười rất đẹp, chỉ vậy thôi.'' Tiêu Thần
ngượng ngùng nói.

''Ta nhìn ngươi rất được, kết giao nhé, ta tên Long Hoàng, ngươi chính là
huynh đệ đầu tiên của Long Hoàng ta !!'' Long Hoàng giang tay ra trước mặt
Tiêu Thần, nở nụ cười hiếm thấy, nói.

''Ngươi hảo, ta tên Tiêu Thần, ngươi chính là huynh đệ mãi mãi của ta.'' Tiêu
Thần nhìn bàn tay trắng nõn của Long Hoàng, không nỡ để bàn tay xinh đẹp ấy
chịu dơ bẩn, bèn chùi sạch bàn tay mình lên áo, mới dám bắt tay với Long
Hoàng.

Tiêu Thần cười, Long Hoàng cười.

Tiêu Thần, Long Hoàng, hai số phận, hai con người lại gắn kết với nhau chỉ
bằng cái bắt tay.

Một người là cao cao tại thượng thiên tài, một người là phế vật bị mọi người
xa lánh !

Nhưng họ có điểm chung là ''Sự Cừu Hận !!''

------------------------------------------------------

''Đây chính là định mệnh !!'' Tiêu Thần thoát ra khỏi ký ức xưa cũ ấy, cuối
cùng đánh vỡ hồi tưởng của hai người, cảm khái nói.

''Đến giờ, cũng chỉ có ngươi là huynh đệ của ta . !! Long Hoàng cười cười,
đáp.

''Mãi mãi là thế !!'' Tiêu Thần chắc nịch nói.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #128