Người đăng: thienngich
''Đến rồi'' Long Trường Sơn cười nói, hạ dần tốc độ đáp xuống một hòn đảo gần
đó.
Tiêu Thần đưa mắt nhìn xuống hòn đảo trên mây này, đất đai dài đến không thấy
điểm cuối, núi non rừng cây trùng điệp trải dài bắc chí nam, Trên mặt đất,linh
dược tùy ý thấy, hoang thú cấp thấp tùy ý đi lại.
Tiêu Thần hít sâu một hơi, hắn cảm thấy linh khí ở đây nồng nặc hơn ngoại giới
năm lần, gọi là thế ngoại đào viên cũng không ngoa.
''Sơn gia gia, hòn đảo này, khá quý trọng một chút ....'' Tiêu Thần không ý tứ
nói, hắn quan sát thấy, hòn đảo này to lớn, tài nguyên nhiều gấp đôi hòn đảo
của các trưởng lão.
''Long Tử tương lai chấp chưởng Long Gia, quý trọng vậy có là gì, vậy mới hợp
thân phận cháu'' Long Trường Sơn cười xóa, vuốt tóc hắn, triều mến nói.
''Cháu lớn rồi, sơn gia gia không được sờ đầu, sẽ không lớn.'' Tiêu Thần ủy
khuất nói, ở trước mặt Long Trường Sơn, Tiêu Thần như đứa nhỏ vậy, nhõng nhẽo
và con nít, dù sao linh hồn hắn với Tiêu Thần triệt để dung hợp, tính cách hắn
thoáng biến đỗi thế cũng không là điều bất thường, dù sao chủ thân thể này
cũng chỉ tám tuổi mà thôi.
''Hà hà, cháu mới tám tuổi thôi, lớn với ai.'' Long Trường Sơn trêu chọc, nói.
''Hứ, không để ý ngài nữa.'' Tiêu Thần xụ mặt xuống, ngoảnh đầu đi về phía
trước, để lại Long Trường Sơn bất đắc dĩ cười trừ.
''Oa, động phủ này là nơi ta sẽ ở sao ?'' Tiêu Thần ngẩn đầu lên nhìn một ngọn
núi to lớn trước mặt, kinh ngạc hô.
''Đúng thế, đây là Cấm chế lệnh, cháu trích máu nhỏ giọt, nó sẽ nhận cháu là
chủ nhân, chỉ có cháu mới vào được, ngoài ra dưới Hợp Đạo cảnh, không ai có
thể cường công tiến vào được, đây là thủ đoạn nhỏ của gia gia, thế nào, quá
ngưu B đi .'' Long Sơn cầm trong tay một lệnh bài màu vàng, đưa cho Tiêu Thần,
khoe khoang nói.
''Hì hì, ở Long Gia ai dám cường công tiến vào động phủ của cháu, gia gia nói
thừa rồi.'' Tiêu Thần trêu chọc, nói.
''Khục khục..Đây là name lệnh, cháu chỉ cần nắm trong tay, có thể đặt tên cho
động phủ của mình, ta có việc đi trước, mai cháu đến đại điện nhé'' Long
Trường Sơn mặt già đỏ lên, vội vàng đưa tấm lệnh màu trắng cho hắn, vội vã phi
hành, thoáng cái biến mất khỏi đường chân trời.
Tiêu Thần nhìn tộc trưởng vội vàng đi, thoáng lắc đầu, thu hồi tầm mắt về tấm
name lệnh gia gia để đó, vươn tay cầm name lệnh trong tay, hắn tính đặt tên
cho động phủ của mình là Tiêu Động.
Chỉ chớp mắt sau, trên cửa đá hiện lên một tấm bảng bằng đá có tên'' Tiêu
Động'', toát ra khí thế kinh người.
''Đi vào thôi'' Tiêu Thần nghĩ, bước vào cửa động, cửa động thấy cấm chế lệnh
bài khí tức, tự động mở ra.
''Giống thang máy kiếp trước nhỉ ?'' Tiêu Thần không khỏi nghĩ đến.
“A! Linh khí nơi đây thật nồng đậm a” Tiêu Thần vừa bước chân vào, hắn cảm
nhận được thiên địa linh khí ở xung quanh mình rất nhiều, gấp bên ngoài hai
lần, tức là bằng mười lần dưới mặt đất. Chỉ cần hơi vận khí một chút cũng dễ
dàng hấp thu vào người, không như lúc trước phải cực khổ vận chuyển cả chu
thiên mới hấp thu được vài tia. Trong lòng hắn rất vui mừng, nếu như ở đây mà
tu luyện nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều, mau chóng đột phá bán bộ hóa thần.
Nghĩ là làm đó là tác phong của Tiêu Thần, hắn liền ngồi xuống, thử tu luyện
Lôi quyết xem sao. Rất nhanh một canh giờ trôi qua, Tiêu Thần vẫn đang ở trong
trạng thái nhập định. Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, lúc này hắn mới mở
mắt ra, trên mặt hắn tràn đầy sắc thái mừng rỡ, thì thào nói: “Quả nhiên như
mình nghĩ, tốc độ hấp thu linh khí vào người rất nhanh, có thể nói nhanh gấp
mấy lần trước kia, chỉ có hai canh giờ pháp lực của mình đã tăng lên khá
nhiều, chỉ thiếu chút nữa là đột phá Hóa Khí cửu trọng hậu kỳ rồi.”
Tiêu Thần thu công, đứng dậy, hắn muốn đi vào sâu hơn để quan sát, bèn đi sâu
xuống thạch động.
Tiêu Thần kinh ngạc, kiến trúc bên trong thạch động được xây dựng rất công
phu, ở giữa là khoảng rộng, được thiết kế như một gian phòng khách, ở giữa có
đặt một bộ bàn ghế được làm từ đá. Nhìn qua có thể đoán được, bộ bàn ghế này
là để tiếp khách. Tiếp đó là mấy gian phòng, trước cửa vào mỗi gian đều có ghi
rõ tên.Từ cửa vào phía bên phải là phòng luyện công, bên trái là phòng sủng
vật, lui vào phía trong là phòng bảo vật, bên cạnh đó là một phòng luyện đan
cùng với luyện khí, cuối cùng là dược viên.
Tò mò, hắn đi khắp phòng quan sát, ở phòng luyện công, có một cái bồ đoàn được
đặt dưới đất, là chỗ để ngồi xuống tu luyện. Phòng luyện đan và luyện khí,
thực chất hai phòng là một, nhưng không hiểu vì sao, người ta lại phân ra làm
hai phòng như vậy. Bên trong hai phòng đều có một cửa thông với nhau dẫn đến
chỗ địa hỏa, phía dưới địa hỏa vẫn còn hơi nóng, đang hừng hực bốc lên. Xung
quanh địa hỏa còn có một pháp trận, nhìn qua rất phức tạp. Bên cạnh đó còn có
một cái đỉnh lớn, mang phong thái cổ xưa, có lẽ là dùng chung cho cả luyện đan
và luyện khí. Ngoài ra không có cái gì. Ở phòng linh thú cũng vậy chẳng có gì
cả ngoài một vài pháp trận đã cũ được bày ra trên mặt đất.
Duy nhất còn chỗ dược viên là hắn chưa có tìm qua, hắn bèn đi đến đó.
Trong lòng Tiêu Thần có chút mong đợi, biết đâu được trong dược viên sẽ có rất
nhiều dược thảo quý hiếm. Vì vậy chân hắn bước rất nhanh, thoáng cái đã tới
trước lối vào dược viên.
Xuyên qua màn sáng, Diệp Khôn xuất hiện trên một bãi đất trống, ở đây linh khí
nồng đậm đến kinh người. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ, một cái hít hơi, cũng có thể
khiến cho một lượng linh khí lớn tiến nhập vào người, mà không cần phải ngồi
xuống tu luyện.
Có điều, trước lối vào dược viên có một lớp ánh sáng mỏng, bên trong tản mát
ra có chút giao động của linh lực, chắn trước cửa khiến cho Tiêu Thần nhíu
mày.
Trong lòng hắn khẽ động, hắn không ngờ lối vào lại bị màn sáng này chặn lại,
dường như là có cấm chế vậy.
Hắn vội vàng cầm Cấm Chế Lệnh lên, màn chắn nhận thấy cấm chế lệnh khí tức,
thoáng ảm đạm đi.
Trong lòng Tiêu Thần đại hỉ, hắn đi thật nhanh xuyên qua màn chắn, có điều khi
hắn đảo mắt quan sát xung quanh, thì trên mặt hắn tràn đầy thất vọng. Dược
viên này không rộng lắm, diện tích cũng chỉ cỡ ba mươi mét vuông mà thôi.
Ngoài ra, ở đây có lượng linh khí nồng đậm đến mức kinh người, ngoài ra thì
chẳng có một gốc dược thảo nào cả.
''Qủa nhiên của tặng, không có tốt đẹp chừa lại cho ta.'' Tiêu Thần thoáng oán
hận nói.