Người đăng: thienngich
''Cần ta giúp không ? ta sẽ điều khiển thân thể ngươi'' Tiếng nói lão nhân
vang lên trong đầu hắn.
''Nhưng mà con...'' Tiêu Thần ngập ngừng, hắn muốn chính bản thân mình đánh
bại đối thủ, nhưng đối thủ mạnh mẽ quá đáng, hắn xử dụng gần hết con bài chưa
lật...
Mà khoan, con bài chưa lật....
Ánh mắt Tiêu Thần dần sáng lên, hắn vẫn còn một con bài chưa lật.
''Không cần sư phụ, ta tự tin có thể thắng !!'' Tiêu Thần chắc nịch đáp.
'' tốt, ta xem thử ngươi lấy gì tự tin ?'' Lão nhân gật gù, nói.
Tiêu Thần không trả lời, hắn ngẩn đầu lên đối mặt với Hoàng Long, sống lưng
hắn thẳng tắp như một cây lợi kiếm hiên ngang . Tay phải nắm chặt kiếm hận
trong tay.
''Ố Ồ, gan đệ cũng lớn nhỉ ? bị ta ngược đãi cảm giác thế nào ? ''
Hoàng Long ngạc nhiên nhìn Tiêu Thần, hắn không nghĩ một trận ngược đãi cũng
không làm ý chí của Tiêu Thần sụp đổ, trái lại, hắn thấy khí thế của Tiêu Thần
đang dâng lên.
Đột nhiên, quanh thân Tiêu Thần đột nhiên toát ra khí thế mạnh mẽ, Khủng bố Ý
cảnh nhằng nhịt phủ xung quanh kiếm Hận của Tiêu Thần, ánh mắt Tiêu Thần lạnh
lẽo, lạnh nhạt mở miệng hàm chứa vô tận lạnh lùng, ngâm nga lên một đoạn thơ,
chính là khẩu quyết ý cảnh Vô Tình chi Kiếm.
''Thiên đạo vô tình Vô nghĩa ?
Cớ sao thế nhân lại hữu tình ?
kiếm trong tay ta thuận theo thiên đạo
Chém đứt hữu tình,chấp chưởng thiên đạo !!''
!!''
Ánh mắt Tiêu Thần tràn đầy hàn băng, nội tâm hắn trở nên lạnh lẽo, một kiếm
chém ra, Kiếm Quang theo nội tâm hắn kết hợp lại, phảng phất một kiếm này là
trên đời vô tình nhất, tối tuyệt tình một kiếm, làm cho mọi người ở đây thật
sâu cảm nhận được như thế nào vô tình, mắt lạnh chém hết thảy người can đảm
cản trở bước chân của hắn, tàn sát tất cả, hủy diệt tất cả,
Ánh mắt Tiêu Thần băng Lãnh Vô Tình khiến linh hồn Hoàng Long run rẩy quên cả
phòng thủ, Hoàng Long giãy dụa muốn thoát ra cảm giác khó chịu này, nhưng linh
hồn hắn như bị đóng băng vậy, linh hồn hắn thấy sợ hãi, giống như bản thân
hắn không đối mặt với Tiêu Thần, mà đối mặt với một đế vương vô tình, muốn
thống trị sinh tử của hắn, hắn vô phương phản kháng, Đế Vương mà nổi giận, là
được tùy ý Sát Nhân.
Một kiếm kia, vô tình cực điểm, một kiếm kia, chém chết sinh cơ.
Hoàng Long ngơ ngác nhìn kiếm quang đâm tới mình, hắn cũng không đỡ được, và
cũng không muốn đỡ, vô tình chi uy khiến linh hồn hắn không phản kháng được.
''long Nhi'' Trên đài cao, Long Trường Sơn vẫn luôn tập chung từng chi tiết
nhỏ của trận đấu, đến khi Tiêu Thần phát ra khí thế băng lãnh vô tình đó, ông
biết tình huống của Hoàng Long không ổn, nên đặc biệt chú ý đến Tiêu Thần.
Thấy Tiêu Thần chém ra một kiếm kia, hắn thấy con mình không phản kháng, không
phòng thủ mà đứng im mặc Tiêu Thần chém giết, ông liền phất tay một cái.
Dưới lôi đài, không gian trước mặt Tiêu Thần và Hoàng long bỗng xuất hiện một
hắc động lớn, kiếm quang của Tiêu Thần bị hắc động cắn nuốt rồi hắc động biến
nhỏ lại, rồi biến nhất.
Hoàng Long như được giải thoát, hắn hư thoát ngã quỵ xuống mặt đất, thở hổn
hển.
Hoàng Long chỉ bị Vô tình chi uy của Tiêu Thần ảnh hưởng có mười hơi thở,
nhưng hắn cảm giác như mười năm vậy.
Tinh thần, linh hồn bị dằn vặt như thế, Hoàng Long không bất tỉnh là do ý chí
của hắn mạnh hơn người thường nhiều lần.
Tiêu Thần dù thắng lợi nhưng hắn không biểu hiện đắc ý hay vui vẻ như hắn
trước đó nữa, thay vào đó là lạnh nhạt.
Trải qua lần này xém nữa thất bại, hắn bỏ đi tính kiêu ngạo, kiêu căng, tự mãn
của bản thân, hay nói cách khác, hắn hoàn toàn lột xác.
Hoàng Long chán chường nằm trên sàn lôi đài, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời,
trầm mặc không nói gì.
Tiêu Thần lẳng lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Một lúc sau, Hoàng Long chợt quay đầu, nhìn Tiêu Thần, nở một nụ cười khổ, hắn
nói:
''Ta thua đệ rồi, Tiêu Thần. Đệ có thể cho ta biết chiêu kiếm vừa rồi là gì
không ?''
"Đây là Vô Tình Chi Kiếm!" Tiêu Thần nói.
''Hảo một cái vô tình chi kiếm !'' Hoàng Long chật vật đứng dậy quay lưng đi
xuống, bóng lưng hắn tiêu điều, kéo theo tia nắng chiều tà chíu xuống, lộ ra
cảm giác cô đơn, thê lương.
Tiêu Thần nhàn nhạt nhìn Hoàng Long đang rời đi, hắn cũng xoay người đi xuống.
''Tiêu Thần, ngươi vì sao liều mạng vậy, chỉ là cái đệ nhị thôi mà, biết ta lo
lắng không ??'' Hắn vừa mới đi xuống, gặp Long Hoàng đứng chống nạnh ra vẻ
người lớn mắng hắn.
Tiêu Thần nở nụ cười khổ, đáp :
''Ca không thể không chiến thắng à, ca muốn tìm phụ mẫu của mình, ca phải đạt
đệ nhất à, mới được tộc trưởng xem trọng, thu làm đệ tử hạch tâm, có tư cách
tranh cướp chức tộc trưởng. Chỉ có làm tộc trưởng mới có tư cách sử dụng tài
nguyên, nhân sự của Long Gia đi kiếm tung tích phụ mẫu.''
''ra thế'' Long Hoàng gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm, rời khỏi bên
người Tiêu Thần, tiến lên chỗ trọng tài.
p/s: 2 ngày nay mình bận tý. giờ mới ra chương được. ^^