Người đăng: thienngich
Hoàng Long điên cuồng liên tục đánh ra bảy, tám đạo công kích, nhưng đáng
tiếc tất cả công kích đều thất bại, cũng không đụng được một cọng lông của
Tiêu Thần.
Rốt cục, Hoàng Long chân chính nổi giận, hắn hét lớn: " Tiêu Thần, đừng tưởng
ngươi có thân pháp cao minh liền bất bại, ta tính để dành chiêu này cho Long
Hoàng đệ đệ, nhưng ngươi đã chân chính chọc giận ta, hãy xem tuyệt kỹ của ta
''Tuyết chi ý cảnh!! đông cứng thương khung !!''
Hoàng Long vừa dứt lời, linh khí trường đao của hắn lóe lên một tia ánh sáng
màu bạc, ngay lập tức, cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ trong thân kiếm phát
ra, giống như một cơn bão tuyết bao phủ toàn trường.
Cảm giác lạnh lẽo vừa xuất hiện, ngay lập tức tạo nên vô số bông tuyết rơi lả
tả xuống đại địa. Mỗi một mảnh hoa tuyết có hình lục giác, chúng nó to bằng
ngón cái, nhìn như nhỏ bé nhưng ẩn chứa một cỗ hàn khí lạnh thấu xương.
Hoa tuyết phiêu phiêu từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt liền bao trùm cả
quảng trường, hoa tuyết số lượng rất nhiều, che đậy giác quan của Tiêu Thần.
Tầm mắt Tiêu Thần bị vô số hoa tuyết che phủ, nhưng hắn lại không có biện
pháp giải quyết, hắn không có pháp môn hộ thể cương tráo.
''Trời, Hoàng Long dĩ nhiên lĩnh ngộ ý cảnh, dù là siêu cấp thế lực, ở hóa khí
kỳ lĩnh ngộ ý cảnh rất ít, mà những người đó đều là siêu cấp tuyệt thế thiên
tài đại lục này.'' Một trưởng lão kinh ngạc hô.
Tộc trưởng ngồi trên đài cao, vẻ mặt tươi cười hưởng thụ lấy các trưởng lão
bàn tán khen ngợi con mình.
Trở lại trận đấu, vô số hoa tuyết như được dẫn dắt, điên cuồng tấn công thân
thể Tiêu Thần, hàn khí cực lạnh cộng với nó dày đặc bám trên người khiến cho
hành động của Tiêu Thần rất khó khăn.
Mà tầm mắt bị hoa tuyết cản trở, khiến Tiêu Thần giống như một con vật không
đầu vậy, đi lung ta lung tung.
Trái với Tiêu Thần, Hoàng long lại không bị ảnh hưởng chút nào, linh khí
trường đao của hắn rất tinh chuẩn xuyên qua hoa tuyết, đâm tới người Tiêu
Thần.
Nếu không phải sư phụ dùng thần thức quan sát nhắc nhở, Tiêu Thần sớm đã bị
Hoàng Long một kiếm xuyên tim.
Tiêu Thần gặp nguy hiểm nhưng cũng không hoảng loạn, trái lại hắn tập chung
suy nghĩ, hắn biết, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, hắn chỉ có con
đường chết.
Đặc biệt là trên tay Hoàng Long cầm hạ phẩm linh khí trường đao, chính mình
chỉ cần bị đâm trúng một cái, thân thể cũng sẽ bị trường đao xuyên thủng mà
chết.
Nhưng nếu muốnphản kích, Tiêu Thần phải xuất ra một trong hai ý cảnh mà mình
lĩnh ngộ được.
'' Đành xuất ra con bài chưa lật vậy.'' Tiêu Thần bất đắc dĩ nói thầm.
Lão Nhân âm thầm quan sát thế trận, khi nhìn Hoàng Long có vẻ hơi miễn cưỡng
công kích Tiêu Thần, lão biết chỉ cần Tiêu Thần chống đỡ một nén nhang, Hoàng
Long sẽ thua, nhưng lão không muốn nói điều này cho Tiêu Thần biết.
Lão nhân cười lạnh, khinh thường nói:
'' Không có thực lực tuyệt đối còn muốn ẩn dấu con bài chưa lật, quả là muốn
chết, Tiêu Thần à, ngươi không lĩnh ngộ được điểm này, làm sao trở thành cường
giả chân chính được. ''
Tiêu Thần nghe lão sư phụ nói, nhất thời tỉnh ngộ ra, hắn cười khổ, nghĩ lại
hành vi trước của bản thân, hắn thấy mình giống như một đứa trẻ có tiền nhưng
sợ bị ăn trộm thấy nên ẩn dấu vậy.
Mà không biết tên ăn trộm không phải vì hắn không để lộ tiền mà không ăn trộm
của hắn, trái lại, tên ăn trộm nghĩ hắn dấu tiền trong người nên động thủ ăn
trộm.
Nếu hắn để lộ ra một ít tiền cho tên ăn trộm thấy, tên ăn trộm sẽ trộm một ít
tiền mà hắn để lộ ra, còn hơn ẩn dấu để tên trộm lấy hết tiền của hắn.
Ánh mắt Tiêu Thần chậm rãi chuyển biến, hắn là ai, hắn trước giờ tự cho mình
là cường giả chân chính, mà cường giả chân chính theo như sư phụ nói, sẽ sợ
địch nhân biết con bài chưa lật của mình sao ?
Đáp án hắn đã biết !!
''Chiến !! Chiến !! Chiến !!'' Trong lòng Tiêu Thần rít gào, nhiệt huyết trong
lòng hắn chậm rãi sinh sôi, càng ngày sinh sôi càng nhiều, cuối cùng cả người
hắn chứa đầy nhiệt huyết !!!