Điều Anh Biết !!


Người đăng: thienngich

''Ồ tiểu tử, tầm mắt tốt đấy, tuy bản công pháp này khuyết thiếu, nhưng uy lực
không sai.'' Thủ Các Trưởng Lão lười biếng mở con mắt, nhìn bản võ kỹ hắn
chọn, gật đầu, tán thưởng nói.

''Đa tạ trưởng lão '' Tiêu Thần mỉm cười, ký tên vào sổ, rồi cầm lấy bản công
pháp ra ngoài.

Hắn theo đường mòn quay về nhà hắn - khu biệt thự của thất trưởng lão, là gia
gia hắn. Đã lâu rồi hắn không gặp gia gia, hắn nhớ gia gia.

''Gia gia, Tiêu Thần đã về '' Tiêu Thần bước vào cửa, thấy gia gia đang nhàn
nhã uống trà, chạy vọt lên trèo lên người gia gia, ôm hắn thật chặt.

''Tiểu tử, ngươi đi lịch lãm về, ta thấy ngươi gầy rồi, ngay cả cân nặng cũng
nhẹ đi, ngươi không biết chăm sóc bản thân hả ?'' Gia Gia hắn nhấc bổng hắn
lên, đứng dậy, xoay hắn một vòng, ánh mắt đau lòng lộ ra, trách móc hắn.

"Hì hì, ta thực lực tăng cao rồi, khổ một tý cũng đâu có sao? gia gia xem tu
vi ta này ?''

Gia gia nãy giờ đang đau lòng vì hắn gầy đi, không chú ý đến tu vi của hắn,
giờ nghe hắn nhắc, lão mới để ý, dùng Vọng Khí Thuật dò xét thì thấy tu vi hắn
tăng đến một cách khủng bố ''Hóa Khí Cửu Trọng trung kỳ '', tăng ròng rã 6
tiểu cảnh giới, tự cổ chí kim giờ chưa thấy ghi chép ai có tốc độ tu hành
nhanh vậy.

''Hahaha, Long Thành ta cuối cùng cũng được nở mày nở mặt với người ta rồi''
Lão cuồng tiếu cười, xoay Tiêu Thần nhiều vòng, biểu lộ sự hưng phấn của lão.

''Được rồi gia gia, ta muốn chóng mặt '' Tiêu Thần bất đắc dĩ nói.

''khụ khụ'' Long Thành đỏ mặt, biết mình quá hưng phấn, vội đặt hắn xuống
ghế.

''Thần nhi, ngươi dành lấy top 1 lần thi đấu sắp tới được không ?'' Long Thành
chăm chú nhìn hắn, hai mắt lộ rõ nồng đậm hi vọng, khiến hắn dù không chắc
nhưng cũng không nỡ từ chối.

'' Ta không chắc lắm, vì Bán Bộ Hóa Thần cảnh ca ca có vài vị, nhưng ta cố
dùng hết sức của mình. '' Tiêu Thần đáp.

''Hảo !! thế mới đúng là cháu Long Thành ta !! '' Long Thành cao hứng xoa đầu
hắn, nói.

"Ta nghĩ muốn về phòng !! '' Tiêu Thần lộ ra mệt mỏi nói, hắn thật mệt mỏi,
trong hai tháng mấy lưu lạc, hắn trải qua sinh tử, phản bội, chia cắt nhau,...
. Hắn muốn nghỉ ngơi.

''Ồ gia gia quên, ngươi về phòng nghỉ đi. '' Long Thành ồ lên, áy náy nói.

Tiêu Thần đi về phòng, ngả người xuống nệm, nháy mắt hắn đã ngủ say.

Trong mơ, hắn mơ được quay về lúc Nguyệt Nga còn sống, lúc nàng vẫn còn bên
hắn...

: ''Sao ngươi nhìn ta chằm chằm vậy, Nguyệt Nga ? ''

''Ta thích ngươi, không nhìn ngươi thì nhìn ai ?''

''Ta có gì tốt mà nàng thích ta ?''

'' Ta cũng không biết, nhưng tim ta đã có hình bóng của ngươi .''

''Xin lỗi, nhưng ta đã mất hi vọng với tình yêu rồi . Với lại, ta với ngươi
chưa hiểu gì về nhau, vậy nên, đừng vội yệu ta .''

''Ta không quan tâm, ta sẽ làm ngươi thấy hi vọng, dù ngươi thích ta hay
không, ta mãi không thay đỗi tình cảm ta dành cho ngươi . ''

''Tùy Ngươi !!

------

''Tiêu Thần, ngươi bỏ ta đi à . '' ''Tiêu Thần, ngươi ở đâu ?''

Tiêu Thần nhíu mày, vận linh lực về ngực, hô to :

"' Ta ở đây !! ''

Một thoáng sau, một thân ảnh chật vật xuất hiện, là Nguyệt Nga.

Nàng khóe mắt đẫm nước, hiển nhiên là khóc rất nhiều.

Thấy Tiêu Thần, nàng liều mạng chạy đến bên hắn, vòng tay ôm chặt lưng hắn ,
nghẹn ngào nói :

''Ta tưởng ngươi bỏ ta mà đi, ta sợ lắm !! Hu Hu .''

Tiêu Thần đứng hình, nội tâm chảy xuôi dòng nước ấm, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra
lạnh lùng, gạt tay nàng ra, gõ vào đầu nàng một cái, mắng :

" Đồ Ngốc !!''

'' Ngươi mắng ta cũng được, nhưng hứa với ta cho ta đi cùng ngươi ,đừng bỏ ta
nhé ?'' Nguyệt Nga đẫm lệ, nghẹn ngào hỏi.

Thấy bộ dáng của nàng, Tiêu Thần cũng không nỡ tuyệt tình quá, lạnh nhạt nói
:

'' Được, nhưng ngươi làm vướn chân ta, là gắnh nặng cho ta, thì ta tùy thời
bỏ ngươi mà đi . '' Tiêu Thần nói xong, lạnh lùng quay đầu đi.

''Được, Được !! '' Nguyệt Nga liều mạng gật đầu


Tiêu Thần ngươi có mệt không '' '' Tiêu Thần, ta mỏi chân, cõng ta nhé '' ''
Tiêu Thần, ngươi không có nghe ta nói gì không ? ''

Tiêu Thần bộ pháp ngừng lại, cau mày nhìn Nguyệt Nga, khó hiểu hỏi :

" Ngươi than mệt mà vẫn còn sức để nói liên tục bên tai ta à ? '' Nói xong
,Tiêu Thần cũng phóng đi.

''Ngươi ......!!!'' Nguyệt Nga giậm chân, tức giận bám theo.


Đột nhiên, cảnh tượng vui vẻ trước đó vỡ vụn, thay vào đó là lúc Nguyệt Nga đỡ
đòn cho hắn, để hắn lĩnh ngộ ý cảnh.......

"Răng rắc!"

Cổ nàng gãy vụng, thân hình như chim nhạn thê thảm ngã xuống,

Thiếu niên khinh thường, bước đi tới Tiêu Thần.

Nhưng ...bàn chân hắn dường như bị thứ gì gắt gao bám chặt.

Cúi xuống nhìn, là Nguyệt Nga, nàng hấp hối, ánh mắt đáng sợ gắt gao nhìn
thiếu niên, hai bàn tay run rẩy nắm chặt chân hắn.

'''Gê Tởm nữ nhân !! '' Thiếu niên thấy ánh mắt như cá chết của nàng nhìn mình
, kết hợp với bộ dạng xấu xí của nàng, làm hắn tởm lợn muốn ói . Hắn điên lên
, nhấc chân lên, đạp mạnh xuống đầu nàng.

''Boẹt !! '' Đầu nàng bị hắn đạp nát, não với sọ bị ép thành thịt vụn.


Trở về hiện thực.....

''AAAAAAAHHHHHHH'' Tiêu Thần giật mình dãy dụa đứng dậy, hắn mồ hôi chảy ròng
ròng, hai mắt đỏ chót trợn ngược lên, nhìn thấy mình vẫn nằm trên chiếc
giường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tay lau đi giọt mồ hôi trên mặt.

'' Thù Nguyệt Nga chưa báo, ta há nghỉ ngơi, may mà giấc mơ này đã nhắc nhở
ta. ''

Tiêu Thần vẻ mặt giật mình tự nói.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #111