Thâm Tình !!


Người đăng: thienngich

Khi Tiêu Thần rắc bột Linh Đan lên hộp sọ bị đánh nát của Nguyệt Nga thì,
chuyện thần kỳ xuất hiện............

Phần hộp sọ bị đánh nát bắt đầu tái sinh, vài hô hấp sau, cả khuôn mặt Nguyệt
Nga đã khôi phục như cũ, vẫn khuôn mặt xấu xí ấy, nhưng khiến Tiêu Thần lại
cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.

Hai mắt hắn nhu tình nhìn nàng, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt sần sùi mà
trắng bệch ấy, bi thương trong hắn không giảm ngược lại tăng thêm.

''Nguyệt Nga à, ngươi biết ta nhớ ngươi thế nào không ?''

'' Nguyệt Nga à, ta yêu ngươi !!''

"Nguyệt Nga à, ngươi trong lòng ta không xấu xí đâu, mà là rất đẹp''

Từng giọt lệ trong đôi mắt đau thương của hắn rớt nhẹ xuống khuôn mặt của
Nguyệt Nga, không biết có phải hắn choáng hay không, nhưng hắn thấy khuôn mặt
không chút sinh cơ ấy, lại thoáng nở nụ cười.

Nguyệt Nga núp ở gần đó, nghe những lời tâm tình của Tiêu Thần, thì thân thể
run rẩy cực đại, nước mắt không ngừng rơi.

Nàng sinh ra cho đến bây giờ, đều bị nhân hắt hủi, bị người người chán ghét,
thấy nàng như thấy ma vậy, ngoài ba ba mụ mụ lúc còn sống ra thì không ai
nguyện ý gần nàng, nhưng Tiêu Thần thì khác, hắn cứu nàng, lại không chán ghét
nàng, cho nàng đi theo hắn, giây phút bên cạnh hắn, là lúc nàng hạnh phúc
nhất, và nàng phát hiện lúc đó chính nàng đã thích hắn, yêu hắn. Nên vì thế
lúc đó, nàng không tiếc hi sinh bản thân cũng không để mấy tên kia tấn công
Tiêu Thần, cắt đứt cơ duyên của hắn.

Và giờ nàng biết, mình hi sinh cũng không vô ích, tấm chân tình của mình đã
được đền đáp. Hắn thích nàng, hắn bôn ba khắp nơi tìm kiếm linh thảo giúp thân
xác nàng trở lại nguyên vẹn. Và hắn, trước thân xác nàng, đã tỏ tình với nàng.

Tiêu Thần nói xong, bàn tay nhất đầu của Nguyệt Nga lên, sửa sang mái tóc rối
của nàng, hắn từ từ kề môi sát bờ môi khô khốc do thiếu sinh cơ của nàng,
và......

Cảm giác lạnh lẽo gây tê trên bờ môi hắn !!

Cảm giác thương tiếc gây tắc nghẽn thần kinh của hắn, khiến hắn không suy nghĩ
gì nữa, đắm chìm vào trong cảm giác này !!

Lúc này hắn không biết trời trăng mây gió gì cả, hắn đắm chìm vào nụ hôn này,
nụ hôn bao hàm tình yêu, thương tiếc của hắn gửi gắm đến nàng.

Một lúc sau, hắn mới tiếc nuối rời khỏi môi nàng,

''Nguyệt Nga, ta phải đi rồi, ngươi từ nay sẽ không cô đơn đâu, ta hứa mỗi tối
ta sẽ đến đây thăm ngươi, cho đến ngày ta có cách cứu được ngươi !!!'' Tiêu
Thần thâm tình nói, rồi, hắn quay người, đi ra khỏi thạch thất, đến cửa thạch
thất, hắn không nhịn được ngoáy đầu lại, một hồi sau, mới đi ra.

''Phụ thân, ngài chờ ta nãy giờ sao ?'' Tiêu Thần bước ra, thấy Tiêu Chiến xếp
bằng ngồi ở ngoài, ngạc nhiên hỏi.

'' Ở đây phi thường rộng lớn, ta sợ ngươi lạc đường.'' Tiêu Chiến mở mắt, nói.

Tiêu Thần không nói gì, nhưng trong lòng phi thường cảm động, hắn là một tu
sĩ, thiên tư ngất trời, làm sao lại lạc đường khi đã đi qua một lần, đơn giản
là phụ thân không an tâm hắn, sợ hắn bi thương rồi làm chuyện điên rồi.

''Ta nghĩ sẽ ra khỏi đây, Gia tộc sắp cử hành ''Ngoại Môn Chi Chiến'' rồi phụ
thân.'' Tiêu Thần đạo.

'' Phải đi sao ?'' Tiêu Chiến bùn rầu hỏi.

Thấy phụ thân buồn, hắn vội vàng nói :

''Nhưng ta mỗi ngày sẽ vào đây thăm phụ thân ngài, và thăm cả Nguyệt Nga nữa
.''

'' Thật sao ?'' Tiêu Chiến vui vẻ hỏi.

Đáp lại là cái gật đầu thật mạnh của Tiêu Thần.

''Tốt, chúng ta về đại điện thôi !'' Tiêu Chiến thỏa mãn cười, cùng Tiêu Thần
hồi đại điện.


Vạn Cổ Tiên Ma - Chương #103