Người đăng: thienngich
Sau Khi Thu được bốn đôi mắt của Linh Nhãn Thú, Tiêu Thần bèn gắn nó lên lỗ
hổng trên mắt bốn chỉ ma vật. Dị Biến Nổi Lên !!
Oanh!
'''Ù ù''' Âm thanh lập tức truyền đến, chỉ thấy cửa không một chút khe hỡ bỗng
nứt ra, cổ xưa khí tức từ bên trong phả vào mặt hắn,bên trong cánh cửa này
Tiêu Thần cảm thấy cảm giác tang thương.
Không đợi đại môn hoàn toàn mở ra, Tiêu Thần lách mình mà vào, thân ảnh biến
mất sau cánh cửa.
Đại môn lần nữa đóng cửa, lại biến thành cánh cửa không có bất kỳ khe hở như
lúc đầu, tám khỏa mắt của bốn chỉ yêu vật chậm rãi biến mất, trở về không có
con mắt như lúc đầu.
Tiêu Thần lách mình tiến vào Huyền Ma đại điện về sau, đập vào mi mắt hắn đầu
tiên khi bước vào đây chính là một tòa thạch thất phía trước, chính giữa thạch
thất có một cầu thang đi thông lên bên trên tầng, bốn vách tường xung quanh
thạch thất trưng bày đủ loại ngọc thạch điêu khắc không biết tên, tỏa tia sáng
rực rỡ.
Bên trái trên thạch bích, chính là một cây linh thảo đỏ rực như máu, tản ra
hòa quang màu đỏ, trong mơ hồ, linh thảo tỏa ra một cỗ khí tức tràn đầy sinh
cơ, làm Tiêu Thần cảm thấy trong lòng rung động.
Là mục tiêu của hắn khi vào bảo tàng này, chính là
Vì muốn cho thi thể của Nguyệt Nga trở nên lành lặn, hắn không ngại gian khổ,
không ngại giết chóc để tìm ra nó, tuy không thể cứu sống nàng, nhưng hắn cũng
có thể mỗi ngày nhìn nàng, đủ làm hắn vui vẻ trong lòng.
Tiêu Thần kích động không thể kìm chế, vội vàng đưa tay lên phía trước, tính
hái xuống.
''Ngu Xuẩn, còn không mau thu tay lại, muốn chết !!'' Đột Nhiên, giọng lão sư
phụ vang lên trong đầu hắn, ngăn cản hắn hái nó.
''Vì Sao ?? Cho ta lời giải thích, sư phụ !!'' bàn tay Tiêu Thần đang vươn ra
cũng cứng lại, ngưng ở không chung. Hắn sắc mặt âm trầm hỏi.
'Ngươi mà đặt tay lên nó thì cái mạng của ngươi ...chậc chậc !!'' Lão Nhân
thấy hắn ngưng tay lại, âm thầm thở phào, nói.
''Ý người nói là ?''
'Ngươi muốn hái nó, phải để nó hấp đủ huyết, mà nó hấp thì cái mạng của ngươi
không còn đâu.'' Sư Phụ ngữ khí rèn sắt khi nóng nói.
''Thế ta phải làm sao giờ, sự phụ, lão nhân gia ngài phải tìm cách cho ta hái
nó !!'' Tiêu Thần bối rối hỏi, khi nhắc đến Nguyệt Nga hay vấn đề liên quan,
sự tỉnh táo ngày thường tiêu thất, thay vào đó là hoảng loạn.
'' Haìzz, Người tìm con vật cho nó hút máu là được, tiểu tử ngươi ngu ngốc thế
!!'' Lão Nhân thở dài, mắng.
''Hảo Hảo, ta tìm ngay !!'' Tiêu Thần phấn khích gật đầu, chạy xung quanh tìm
kiếm nhưng.......
Ở Thạch Thất này không có động vật.....
''Lão Thiên gia à, ngài muốn trả thù ta sao, ta hứa không giơ ngón giữa khi
nhắc đến ngài nữa đâu ...'' Tiêu Thần khóc không ra nước mắt rên rỉ.
''Hừ, Ngươi quên đã tu Bất Tử Quyết rồi sao, chặt cả cánh tay trái cho nó là
được, cũng không sợ phế cánh tay, !!''' Lão Nhân hừ lạnh một tiếng, nói.
''Được, ta làm liền !!'' Tiêu Thần như tìm thấy con đường, rút Kiếm Hận ra,
dứt khoát hạ kiếm chém xuống cánh tay trái.
''Pặc'' Một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén không chút cản trở chém bay cả cánh tay
trái của hắn, máu tươi điên cuồng phun, bản thân Tiêu Thần cảm giác đau đớn
cào xé linh hồn, nhưng hắn cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu, trong lòng
mặc niệm:
''' Tiêu Thần ngươi phải chịu đựng, vì bảo vệ ngươi, Nguyệt Nga chịu thống khổ
gấp trăm lần ngươi, đến thân thể còn không có toàn vẹn !! Ngươi chịu một điểm
tổn thương đó tính cái gì'''
Hắn nhanh nhẹn dứt khoát đưa cánh tay phải nhặt lấy cánh tay trái đưa đến Hoàn
Linh Thảo.
Hoàn Linh Thảo như ngửi được mùi máu tươi, cả thân cây nhân tính hóa vươn lên
lộ ra hàm răng nhọn, nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay trái của Tiêu Thần, nuốt
chửng.
Cánh tay của Tiêu Thần trong tích tắc mọc lại nhưng vẻ mặt hắn tái nhợt, hiển
nhiên hắn cũng trả giá một phần khi dùng Huyết Nhục Trọng Sinh Công --->
Một phần trong Bất Tử Quyết !!
Hoàn Linh Thảo hấp thu hết cánh tay hắn, quanh thân càng trở nên đỏ rực, kiều
diễm ướt át. Tiêu Thần thấy vậy, nhất thời đại hỷ, theo lời sư phụ nói thì khi
hấp đủ huyết nhục Hoàn Linh Thảo sẽ thành thục, lúc đó hái cũng không bị sao
cả.
Tiêu Thần vươn tay lên hái, không ngoài ý muốn, Hoàn Linh Thảo bị hắn lấy tới
tay.
''Hahaha, Nguyệt Nga, ta cuối cùng lấy được rồi, ngươi thân thể lành lặn rồi
.''' Tiêu Thần cuồng hỷ cười, âm thanh vang vọng khắp thạch thất.
''Ta...rất nhớ ngươi !! Nguyệt Nga !! '' cười đã, Tiêu Thần trầm mặt, một lúc
sau, nỉ non nói.
Cuối cùng, vang vọng thành tiếng thở dài ........Haizzzzz
P/S: 100 chương rồi, đã đi được 1 phần 10 đoạn đường, haizz, đáng lẽ ra ta
phải vui chứ, sao trong lòng lại buồn thế này, Trinh à, anh nhớ em lắm...em ở
thế giới bên kia có hay chứ ?!