Ngự Thú Tông Tan Thành Vạn Mảnh


Lão nhân đứng đó nhưng lại như trung tâm trời đất, vạn vật lấy lão làm trung
tâm mà xoay, lão nhân đứng ở đó, Tinh Hà cứ thế mà ảm đạm, tất cả mọi thứ như
bị lão quy tụ lại một chỗ, từng sợi đại đạo xoay tròn người lão, vô cùng huyền
ảo.

Nhìn lão nhân này, đám người Trần Quý Tân bỗng cúi đầu, cung kính nói:

- Đa tạ tiền bối cứu mạng...

Lão nhân phất tay, nói:

- Không phải ta cứu các ngươi, các ngươi không cần hướng ta cúi đầu.

Đám người Trần Quý Tân bỗng giật mình, khó hiểu nói ra:

- Không phải tiền bối cứu chúng ta, vậy là ai cứu?

Lão nhân thở nhẹ, hướng đến Dạ Ảnh nói ra:

- Cũng không ai cứu các ngươi, chỉ là công tử không muốn giết các ngươi mà
thôi.

- Cái gì?

Trần Quý Tân giật mình, gã nhìn đến Dạ Ảnh, nhíu mày nói:

- Tiền bối có phải là đề cao hắn không, mặc dù chúng ta đúng là không phải
đối thủ của hắn, nhưng tiền bối chính là...

Chưa kịp nói hết, đã thấy lão nhân phất tay áo, nói:

- Các ngươi thật cho rằng rằng công tử muốn giết các ngươi sao? Nếu hắn thật
sự muốn giết các ngươi, cho dù là những lão bất tử kia cùng ra tay, cũng chỉ
sợ không cứu được các ngươi.

Lão nhân lắc đầu, những người này chỉ nhìn bề ngoài đã muốn phán định một
người, thật sự là quá sai lầm, đôi khi những kẻ khủng bố chân chính, chính là
những kẻ bình thường nhất.

Đám người Trần Quý Tân lập tức kinh ngạc, nội tâm nổi lên sóng lớn, bọn hắn
chưa bao giờ hoài nghi lời nói của lão nhân, nhưng lúc này cũng phải nghi hoặc
một hai, chỉ là bọn hắn muốn nói ra mà thôi.

Dạ Ảnh nhìn lão nhân, cười nhạt nói:

- Ngươi lúc này có thể yên tâm đột phá rồi?

Nghe Dạ Ảnh nói vậy, lão nhân cũng thu hồi lại tâm thần, hướng Dạ Ảnh vái một
cái thật sâu, cuối cùng nói ra:

- Đa tạ công tử thành toàn, tâm không nợ, chỉ cần khôi phục lại, liền có thể
đột phá.

Dạ Ảnh gật đầu, hắn lần này làm mọi chuyện này, chính là vì lúc này, bởi vì
trước đó lão nhân bị thương, được Trần gia cứu giúp, nên lão nợ Trần gia một
món nợ nhân tình, lúc này coi như đã trả lại, tâm tự nhiên không còn khúc mắc
gì nữa.

Đám người còn lại đều không hiểu cái gì, nhưng khi nghe thấy lão nhân muốn đột
phá, lập tức những người Trần Quý Tân liền biết được cái gì, không khỏi chấn
động, liền nói:

- Tiền bối có thể đi thêm một bước, đó chính là chuyện vui của toàn bộ Vũ
Huyền Đại Lục, cũng là chuyện vui của Trần gia, Trần gia không có gì tốt để
kính tiền bối, nếu như Trần gia chó thứ gì lọt vào pháp nhãn của tiền bối, cứ
việc chọn lấy a.

Lão nhân lắc nhẹ tay áo, nói:

- Mặc dù món nợ hôm nay coi như đã trả, nhưng thật sự là không xem như trả,
ta đây mặt mũi nào còn lấy thêm?

- Tiền bối không cần phải để tâm làm gì, chúng ta khi đó cứu tiền bối cũng
không nghĩ đến tiền bối báo đáp cái gì...

- Ta đây chỉ còn hai món bảo vật, lại không thể đưa các ngươi được...

Lão nhân không trả lời bọn hắn, nhàn nhạt nói:

- Đành vậy, ta sẽ chọn trong Trần gia các ngươi một đệ tử có thiên phú, bồi
dưỡng hắn, coi như là bồi thường cho các ngươi đi, thế nào, được không? Nếu
được, thì vài ngày sau tìm dẫn hắn tới gặp Lâm Điền.

Đám người Trần Quý Tân nghe vậy liền gật đầu như gà mổ thóc, không có chút nào
do dự, đùa, có thể được một vị cường giả trong truyền thuyết thu nhận đệ tử,
Trần gia sau này liền nhất bộ thăng thiên, chỉ có ngu mới lắc đầu.

Đến cả Từ Khải Văn ở một góc kia cũng bị lời này hấp dẫn, chỉ cần nhìn qua
thái độ bọn hắn là biết lão nhân này chắc chắn là một cường giả tuyệt thế.

Chợt lúc này, bỗng thấy Dạ Ảnh quay đầu nhìn đến hắn, cười nhạt, cái này khiến
hắn nổi lên lòng bất an, không biết làm gì. Là đệ tử của Tứ Tượng Môn, hắn lần
thứ nhất không biết làm sao cho phải.

Dạ Ảnh lạnh nhạt, không nói một lời, bỗng thấy sư tử đá bên người hắn đã động.

“Phanh —” một tiếng, bầu trời bỗng nứt ra vết nứt, một cỗ bá uy thản nhiên áp
xuống, bá uy kinh khủng gấp ngàn vạn lần trước, cỗ bá uy này như thần uy của
đế vương một dạng, khiến người ta khó sinh lòng phản kháng.

Từ Khải Văn ở đó cũng thấy hai chân run rẩy, nhưng lúc này, hắn chợt lướt
nhanh đến một nơi bên cạnh vài mét ở đó, dưới đất này có một nữ tử đang nằm,
chính là Băng Lãnh Sương bị thương lúc trước.

Bởi vì hắn biết Băng Lãnh Sương cùng Dạ Ảnh chắc chắn có quan hệ, là bằng hữu
hay sao thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ có quan hệ.

Sau khi lướt đến đây, hai mắt hắn bỗng trở nên đỏ rực, điên cuồng chụp lấy cổ
nàng, ngẩng đầu nhìn Dạ Ảnh, như đang muốn uy hiếp hắn, chỉ cần Dạ Ảnh dám
đánh xuống uy áp, hắn sẽ bóp nát cổ nàng ta.

Thế nhưng khi hắn nhìn Dạ Ảnh, chỉ gặp Dạ Ảnh cười lên quái dị, ngay sau đó,
cổ uy áp mãnh liệt đánh xuống, uy áp phá thủng thời không, xuyên cả thời gian
đánh lên người Từ Khải Văn, tốc độ này vượt qua cả thời gian hắn phản ứng kịp,
đợi khi hắn cảm thấy uy áp nghiền ép xuống, thì đã trễ.

“Oanh —” máu tươi bắn ra, huyết nhục bay lên, một Thánh Nhân lại bị uy áp
nghiền đến xương cốt không còn, lúc này huyết nhục hóa thành ngàn vạn đạo tro
bụi, huyết tinh bị gió thôi qua cuốn đi mất.

Từ đầu đến cuối, mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ có mỗi lão nhân là thấy
được toàn bộ quá trình, lão nhân khi thấy bá uy này tuôn ra, lập tức híp mắt,
vì lão cảm nhận rõ nhất, cỗ bá uy này mạnh mẽ như thế nào, đến cả lão cũng cảm
thấy run sợ.

Nhưng lão không ngạc nhiên, nếu như nó không mạnh mẽ như vậy thì lão mới phải
ngạc nhiên, dù sao nếu mà sư tử đá này yếu, thì chứng tở Dạ Ảnh cũng yếu,
không đáng lão phải tôn kính như vậy rồi.

Bất quá, những người Trần Quý Tân lại không thấy rõ cả quá trình, chỉ thấy sau
khi Từ Khải Văn lướt đến nữ nhân điên Băng Lãnh Sương thì nổ thành vạn mảnh,
liền lạnh người rồi.

Bọn hắn càng thêm kinh sợ đối với Dạ Ảnh, liền biết Dạ Ảnh khủng khiếp hơn
tưởng tượng trước đó của bọn hắn nhiều, có thể vô thanh vô tức làm nổ chết một
Thánh Nhân, đây chính là cường giả như thế nào? Bọn hắn chắc chắn không trêu
nổi.

- Được rồi, các ngươi trước về thu thập mọi chuyện trước đi, đừng để tộc dân
Trần gia các ngươi lo lắng.

Lão nhân lúc này để đám người Trần gia lui về, sau đó lại hướng Dạ Ảnh nói:

- Công tử còn chuyện gì không?

Dạ Ảnh ánh mắt lóe lên, nói:

- Ngươi có biết Ngự Thú Tông gì đấy nằm ở đâu không?

Lão nhân chỉ tay vào một hướng, điểm ra, lập tức thấy được quang mang như
thiểm điện xuyên thấu thời không mà đến một nơi thật xa, cuối cùng, lão thu
hồi tay lại.

- Được rồi, ngươi có thể trở về chuyên tâm chữa thương rồi.

Lão nhân người dần trở nên huyền ảo, như tan biến vào trong đại đạo. Đến không
ai hay, đi không ai biết, xuất quỷ nhập thần.

Dạ Ảnh cười nhạt, ánh mắt nhìn đến nơi quang mang xuyên thấu tới kia, nở nụ
cười bí hiểm, sau đó, thấy hắn phất tay lên.

Phia sau hắn, sư tử đá chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt ánh lên hắc ám đáng sợ, như
có thể thôn phệ vạn vật vào trong, cả người nổi lên từng đạo hắc tinh lấp lánh
xung quanh, như vô số khỏa tinh cầu đang tại thân hắn xoay tròn.

Bỗng, nó biến mất...

“Oanh —” một tiếng kinh thiên vang lên thật lớn, lúc này, đột nhiên bầu trời
rực lên ánh quang sáng chói, bầu trời đêm trong nháy mắt này bị đánh thủng,
như bị một thứ gì đó đâm thủng lên, Tinh Thần, Nhật Nguyệt trong nháy mắt bị
đánh nát, cả toàn bộ Vũ Huyền Đại Lục như chấn động.

Trong hư không, một đạo thân ảnh đang lấy tốc độ cực nhanh lướt đi, mỗi bước
là một thiên địa, trong nháy mắt đạo thân ảnh này đã đi được rất xa.

Đúng lúc này, chợt hắn nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên từ phía sau vang đến,
một cỗ cuồng phong như đem mọi thứ đều cuốn trôi hết, cả thế giới như tan tành
thành từng mảnh, một tiếng nổ có thể vang vọng cả Vũ Huyền Đại Lục.

Khi đạo thân ảnh này nhìn lui, bỗng nhiên hai mắt mở lớn, không thể tin nổi
nhìn về nơi tiếng nổ đó. Tại nơi đó, mọi thứ đều trở thành từng mảnh vỡ, không
còn gì là lành lặn, vốn một nơi nổi bên trên hư không, như thế giới riêng
biệt, lúc này lại bị đánh nổ, trở thành vô số mảnh vỡ.

Càng làm hắn phẫn nộ hơn nữa là, nơi nổ này, chính là nơi hắn lúc trước xuất
phát đi, cũng chính là tông phái của hắn, nhưng lúc này, tông phái của hắn lại
hóa thành mảnh vỡ như vậy.

Một tiếng nổ này, cũng khiến cho vô số tu sĩ kinh hoảng, không ai biết chuyện
gì đang xảy ra, khi vô số mảnh vỡ lớn rơi từ bên trên xuống, bọn hắn cứ tưởng
là có thiên thạch va chạm xuống, không khỏi trở nên khẩn trương vạn phần.

Hơn nữa, từ bên trên cũng rơi xuống vô số thi thể cháy đen thì bọn hắn càng
trở nên lo lắng, kinh hoàng, nếu như không phải do có đại nhân vật ra ép xuống
chuyện này, thì có khi cả Vũ Huyền Đại Lục đã biết tin này rồi.

...

Dạ Ảnh vỗ vỗ lên thân sư tử đá, nói ra:

- Ta không thể đưa ngươi đi theo được, nếu Trần gia đã có duyên với ngươi,
vậy ngươi cứ ở lại đây đi. Bất quá, cũng không phải ở lại đây vĩnh viễn, rồi
sẽ có ngày ta lại tới gặp ngươi. Rất nhanh thôi!

Nói rồi, hắn phất phất tay, sư tử đá tựa hồ có linh, nó lưu luyến nhìn Dạ Ảnh,
đôi mắt đen của nó như muốn đem Dạ Ảnh nhìn thật kỹ, cuối cùng nó biến mất,
tại bên ngoài của Trần gia, lẳng lặng ở đó.

Dạ Ảnh thở dài, một vài thứ đã rất lâu rồi, nay gặp lại, chính là khiến người
ta cảm giác lưu luyến như vậy, mặc dù hắn chỉ trong lúc chơi đùa mà tạo ra nó
mà thôi.

- Trở về thôi.

...


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #99