Thiên Thạch


Nhìn hắc ám bao trùm lấy Băng Lãnh Sương vào trong, lại nghe thấy từng tiếng
đau đớn của nàng truyền ra, mọi người liền hai mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy
nhẹ nhõm, nhưng cũng rất nhiều người thấy Băng Lãnh Sương như vậy liền cười
lạnh, tỏ vẻ nói ra:

- Hừ, đúng là tự chuốc lấy cái chết, dám tại Trần gia làm loạn, không xem thử
mình là ai.

Người tên Trần Cố nghe thế cũng gật đầu liên tục, ưỡn ngực nói:

- Đúng vậy, một con sâu cái kiến mà cũng dám kiêu ngạo, Trần gia chúng ta là
gì, một trong tứ đại gia tộc, nào phải một tiểu môn tiểu phái, thích làm loạn
là làm loạn? Nếu như là ta, ta đã cho phế nàng rồi ném ra ngoài rồi.

Người này vừa nói ra, lập tức cảm thấy cả người có chút kỳ lạ, lại nhìn những
người xung quanh, thấy ánh mắt bọn hắn nhìn mình vô cùng kỳ quái, hắn không
khỏi nhíu mày, hắn nói không đúng sao?

Lúc này, một người bằng hữu của hắn tên Trần Mộc nhìn hắn cổ quái, nói ra:

- Con sâu cái kiến? Ngươi nói Thánh Nhân cường giả là con sâu cái kiến? Vậy
ngươi là cái gì? Tiên Nhân hả? Còn muốn phế người ta? Ta nói này, ngươi lần
sau ra ngoài, đừng nói ta là bằng hữu ngươi... Nhìn ta cái gì, ta làm sao có
thể là bằng hữu Tiên Nhân được, Đại Tiên tha ta a.

Người này vừa nói vừa xích ra xa hắn, tỏ vẻ không quen biết.

Đám người xung quanh nhìn hắn khinh thường, mặc dù Trần gia là một trong tứ
đại gia tộc của Thanh Vân đảo, nhưng cũng không thể xem thường Thánh Nhân như
vậy được, phải biết trong Trần gia cũng chỉ có vài vị Thánh Nhân, một vị Thánh
Hoàng mà thôi.

Kẻ này nói Thánh Nhân là sâu kiến, vậy chẳng phải nói Trần gia to lớn như thế
mà chỉ có mỗi một kẻ không phải là sâu kiến? Còn lại đều là sâu kiến đồng
dạng?

- Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cũng nói tứ trưởng lão cũng là sâu kiến, thậm chí
là không bằng sâu kiến? Ngươi thật tưởng ngươi là Tiên Nhân, hay Đại Tiên.

Một người khác tên Trần Hữu nhỏ giọng nói ra, đầy vẻ châm chọc, cũng đầy khinh
thường.

- Ta... ta không có ý đó, các ngươi đây là có ý gì.

Trần Cố kinh hãi, không ngờ chỉ vô tình nói một câu cho có khí phách lại bị
xem như thế này, không khỏi luống cuống, không biết phải nói cái gì.

Thời điểm này bọn người gia chủ, trưởng lão Trần gia đang bất đắc dĩ vì chuyện
xảy ra này, Trần Quý Tân chắp tay hướng Từ Khải Văn cười nói:

- Lần này xảy ra chuyện như vậy, Quý Tân ta thân là gia chủ, liền tại đây
hướng công tử mong được thứ lỗi, mọi chuyện ở đây Trần gia liền giải quyết,
không để công tử phải khó xử.

Mặc dù có chút ủy khuất, nhưng gã chỉ để trong lòng, ngoài mặt thì vô cùng
chân thành. Nhìn thấy vẻ mặt này của gã, dù biết trong lòng gã nghĩ gì, nhưng
lại không thể không nể mặt.

Từ Khải Văn được các đại nhân trong môn phái đến đây để cùng bàn vài việc hợp
tác, lần này đi coi như là toàn quyền hắn quyết định, hắn đại biểu cho các đại
nhân của Tứ Tượng Môn, nên Trần gia trên dưới đều không dám coi thường hắn,
cũng không muốn hắn xảy ra chuyện gì ở Trần gia.

Nếu như mà hắn tại Trần gia xảy ra chuyện gì, không khác nào đem Tứ Tượng Môn
chọc giận, một cự đầu bị chọc giận sẽ như thế nào? Trần gia chắc chắn sẽ sống
khó, có khi là bị diệt tuyệt, không chừa một mống.

Một cự đầu của cả Tam Châu như vậy, sẽ khủng bố như thế nào, khinh khủng ra
sao? Trần gia chỉ là một tiểu quỷ so với Tứ Tượng Môn mà thôi.

Trần Quý Tân thực sự không mong muốn vì một chuyện như vậy mà đem nó trêu
chọc, liền cười cười nói:

- Để bày tỏ thành ý, Trần gia sẽ bồi thường cho quý môn mười kiện Huyền cấp
bảo vật và một trăm kiện Hoàng cấp bảo vật... Còn việc làm ăn kia vẫn tiếp
tục, chúng ta cũng sẽ giảm xuống hai thành.

Từ Khải Văn cả người hơi mệt, nhưng khi nghe thấy Trần Quý Tân nói ra cái giá
này, lập tức cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, không chút uể oải, mặt mày
tươi cười, nói ra:

- Trần gia chủ khách khí rồi, mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, ta chắc gia chủ
cũng không muốn thế, phải không?

Nói thì nói vậy, nhưng hắn lại không từ chối, hừ, có kẻ ngu mới từ chối nó, dù
Tứ Tượng Môn là cự đầu, bảo vật như vậy cũng nhiều, nhưng chẳng có nghĩa là có
người đưa đồ đến tận miệng còn không ăn. Hơn nữa, trong đó còn có một kiện Địa
cấp bảo vật, phải biết kiện bảo vật này đặt ở trong môn cũng được xem là một
kiện bảo vật mạnh mẽ rồi.

Hắn cũng biết Trần gia đã xuất ra cái giá cao rồi, nếu như hắn không nhận thì
chắc chắn là hắn sẽ tay không trở về, mà Trần gia cũng sẽ vì chuyện này mà bất
an. Huống chi đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, có thể đem về môn những đồ
như vậy đã rất tốt, mặt mũi cũng liền có rồi, địa vị trong môn cũng tự nhiên
cao hơn trước một chút.

- Công tử nên đi nghĩ ngơi a, ta nhìn công tử cũng mệt mỏi rồi...

Nhị trưởng lão Trần Phúc nói:

- Ngươi đâu, dẫn Từ công tử đi biệt viện nghĩ ngơi.

Từ Khải Văn cũng không ở lại, hắn thật sự mệt mỏi, trước khi đi, hắn nhìn lên
trên nơi hắc ám kia, thấy ở đó đã an tĩnh, liền an tâm.

“Oanh, oanh, oanh...” Đúng lúc này, bỗng nhiên không gian kịch liệt run rẩy,
bầu trời chợt như nứt ra từng mảnh, vô số thanh âm chấn động màng nhĩ vang lên
rất lớn, thanh âm như có lôi đình đánh xuống, vang vọng trời đất.

- Chuyện gì vậy?

Từ Khải Văn vốn mới đi được vài bước liền giật mình, hắn nhìn lên phía trên,
không khỏi tâm thần chấn động, chỉ thấy trong hắc ám bao la, từng vết nứt như
xuyên thẳng đến vạn giới, rất nhanh lan ra cả không gian xung quanh, như thấy
được toàn bộ thế giới đang bị nứt ra.

“Oanh —” một tiếng vang lớn, đất trời nổ tung, vạn vật bị tiếng động này chấn
kinh, cả những người như Trần Quý Tân, trưởng lão Trần gia cũng bị kinh động,
ngước mắt nhìn lại.

Chỉ gặp ở đó, quang mang như xẹt ngang trời đất, một đạo quang mang xuyên
thẳng Tuyên Cổ, khi đạo quang mang này đi ra, liền thấy thời không ở đó bị
đánh nát, một vết nứt dài rạch theo hướng đạo quang mang, như chẻ đôi trời đất
ra làm hai nửa.

Khi quang mang này vừa ra, Tinh Thần lập tức run rẩy, toàn bộ ánh sáng như bị
hắt ngược trở lại, bầu trời liền rực lên, giống như trong nháy mắt này, một
nửa là hắc ám, một nửa là quang minh. Ánh sáng như kinh đào hãi lãng, từng
trận sóng lớn nhấc lên thật cao, chói rọi Vạn Cổ, xuyên suốt thời không.

Trong nháy mắt đó, cả thời gian như ngừng lại, cái gì tại dưới đạo quang mang
này rạch qua, đều như dừng lại, từng sợi quang mang như hào quang tỏa sáng,
phun ra nuốt vào tiên vụ, mây mù lượn lờ quanh đạo quang mang này.

- Đó là thứ gì?

Không biết ai lên tiếng hỏi, nhưng khi người này lên tiếng hỏi thì cũng không
ai trả lời, tại sao ư, bởi vì ở đây không ai biết đó là thứ gì.

“Rầm —“ Một tiếng chấn động trời đất, tại dưới quang mang này rạch ngang, trời
đất đều bị lay động dưới nó, bỗng lúc đó, chợt thấy đạo quang mang như đâm
trúng phải thứ gì, một cỗ chấn động khó mà dừng lại được.

Khi một tiếng “rầm” này vang lớn, liền thấy được vô số sợi quang mang bắn ra
tung tóe, ngay sau đó, thấy được quang mang nhàn nhạt bay lên, giống như vô
tận mênh mông đại dương, lại như thần quang vạn trượng, ở trong này, có vô số
ức vạn tinh không, có ức vạn Tinh Thần, tinh quang chiếu rọi mà ra, che trời
đất vào trong.

Ngay sau đó, bỗng nhiên thấy được một vòng tử sắc quang mang to lớn như tinh
không chắn ở đó đang dần hiện ra, tử sắc quang mang cháy lên hỏa diễm rực rỡ,
thiêu đốt thời không.

- Không! Hộ Gia Đại Trận bị đụng trúng, nó đụng chúng Hộ Gia Đại Trận của
Trần gia rồi.

Nhìn thấy vòng tử sắc quang mang này, bỗng nhiên có người hét lớn kinh hãi.

- Đây là chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy?

- Thứ kia là gì, tại sao nó lại rơi xuống Trần gia chúng ta, còn đụng vào Hộ
Gia Đại Trần, chẳng lẽ là thiên thạch sao?

Vô số người tâm thần bất an lên tiếng nói.

Nghĩ đến, nếu như thứ đó là thiên thạch, nếu như bị nó rơi xuống, vậy sẽ như
thế nào.

- Yên lặng nào!

Lúc này Trần Quý Tân cũng lên tiếng áp chế xuống tiếng ồn, mọi người cũng an
tâm hơn khi thấy gia chủ lên tiếng.

Từ Khải Văn nhìn đạo quang mang đang muốn đâm nát Hộ Gia Đại Trận kia, lo lắng
nói:

- Trần gia chủ, ngài có biết chuyện này là sao không, tại sao lại có thiên
thạch kia lại rơi xuống đây?

Trần Quý Tân lắc đầu, nói ra:

- Ta cũng không biết.

Ngày hôm nay đúng là vô cùng xui xẻo, hết nữ nhân điên kia giờ đến thiên thạch
cũng rơi xuống Trần gia.

“Rắc, rắc, rắc...” vô số tiếng vỡ nát vang lên, lúc này tử sắc quang mang như
mặt gương vỡ nát, không ngừng vang lên từng tiếng vỡ, thanh âm chậm rãi vô
cùng, giống như tiếng đàn vang lên.

Trần Quý Tân nhìn cảnh này, cảm thấy không ổn, liền hô lớn:

- Nhanh thúc giục Đại Trận, đừng để nó bị hủy. Nhanh lên!

“Phừng —“ ngay tức khắc, thấy được tử sắc quang mang vốn đã vỡ nát bỗng nhiên
hừng hực lên hỏa diễm, trong nháy mắt, từng vết nứt liền khép lại, ngay sau
đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ thao thao bất tuyệt quán chú vào đại trận, hóa
thành hỏa diễm thiêu đốt trời đất.

“Oanh —“ một tiếng vang lớn, đại trận lúc này như một khỏa tinh cầu, tản ra vô
tận quang mang, quang mang xé rách trời đất mà ra, ngay phút chốc này, đại
trận lập tức dâng trào ra hỏa diễm rực rõ chói mắt, mỗi đạo hỏa diễm có thể
thiêu đốt một vực, một thế giới, pháp tắc đều bị hòa tan hết.

...


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #94