- Các ngươi, các ngươi chặn ta lại làm gì?
Nhìn hai người đang chặn không cho nàng đi, Mạc Huyền Nhi bực mình nói.
Hôm nay đúng là xui xẻo, vốn chỉ muốn ra ngoài mua ít thảo dược cho Băng Lãnh
Sương, nhưng trên đường đi hết lần này đến lần khác toàn gặp chuyện không đâu,
giờ đi về cũng gặp nhà cũng bị người chặn lại, nàng thật sự khó chịu.
- Cô nương đừng hiểu lầm, ta không phải muốn gây sự, mà chỉ là muốn đến hỏi
cô nương một chút chuyện thôi.
Một thanh niên vội đi lên cười nói.
Bên cạnh thanh niên là một lão giả mặc hôi bào, hai mắt híp lại, bên trong
hiện lên quang mang nhàn nhạt, lão giả nhìn qua đúng là vô cùng tầm thường,
nhưng khí chất trên người lại như thánh giả cao cao tại thượng, để người khác
kính sợ.
Lão không nói gì, chỉ nhàn nhạt quan sát Mạc Huyền Nhi, thần thái không thay
đổi gì.
- Chuyện gì?
Mạc Huyền Nhi gấp gáp, nàng còn muốn nhanh nhanh về nhà đây, làm sao có thời
gian mà ở đây, bực mình nói nhanh.
- À, là thế này, người thiếu niên bên cạnh cô nương lúc trước đâu, chúng ta
là đến tìm hắn, nhưng lại không biết hắn ở đâu, nên muốn hỏi cô nương...
Thanh niên cũng không để ý đến nàng ta đang tức giận, bực mình cái gì, cười
cười nói.
Mạc Huyền Nhi nhíu mày, nhìn hai người một lượt. Nàng lúc này liền biết hai
người này là đến tìm Dạ Ảnh, nhưng nàng lại nghi hoặc, hai người này tìm Dạ
Ảnh làm gì.
Kẻ đến tìm Dạ Ảnh, chắc chắn chỉ có hai loại, một là kẻ thù, hai là bằng hữu.
Mà Dạ Ảnh bằng hữu thì không thấy, cũng không thấy hắn nói tới, như vậy chỉ
còn kẻ thù. Nhưng nếu là kẻ thù thì sao lại không bắt nàng lại uy hiếp cho
nhanh, cần gì phải hỏi nàng làm gì a.
Hai người này, thật sự là kẻ thù, vẫn là bằng hữu đây?
- Các ngươi là ai?
Mạc Huyền Nhi lắc đầu, trước tiên xem bọn hắn là ai, lại đi hỏi Dạ Ảnh xem bọn
hắn có phải là kẻ thù, hay là bằng hữu không, hỏi.
- Ta là Trần La, vị này là trưởng bối trong gia tộc của ta, hôm nay muốn đến
tìm người thiếu niên kia, không biết cô nương có thể giúp không.
Trần La nhìn nàng, nói.
Lại nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, hắn liền nói:
- Ta chính là người bán cho cô nương kiện Úy Thiên Thuẫn kia, cô nương không
nhớ?
- A!
Mạc Huyền Nhi nhất thời kinh ngạc, thật lâu sau mới nói:
- Là ngươi...
Không nghĩ tới, người trước mặt này lại là người bán cho nàng kiện bảo vật
kia, mấy ngày trước Dạ Ảnh còn đem kiện bảo vật đó đưa cho nàng, còn giúp nàng
sửa lại hoàn hảo đây, cho nên nàng khá nhớ rõ chuyện đó.
Nếu như vậy, chắc là người này cũng không có ác ý gì nhỉ? Nàng thầm nghĩ.
- Cô nương, như vậy, không biết cô nương...
Trần La thấy nàng buông lỏng đề phòng, liền không khỏi vui mừng, vội nói.
Mạc Huyền Nhi thấy hắn như vậy, thì cũng không cự tuyệt nữa, bản tính lương
thiện lại nổi lên:
- Được rồi, để ta dẫn các ngươi đi tìm Dạ Ảnh.
Trần La tránh đường, vui mừng cười cười, nhưng khi nhìn đến lão giả bên cạnh,
vội nghiêm mặt lại, đứng sau lưng hắn.
Mạc Huyền Nhi đang muốn đi, đột nhiên thấy Dạ Ảnh cùng với Băng Lãnh Sương
chậm rãi đi tới, liền bĩu môi, nhưng rất nhanh nàng đi tới chỗ Dạ Ảnh, nói:
- Dạ Ảnh, hai người này muốn tới tìm ngươi, ta vốn định dẫn bọn hắn đi tìm
ngươi, nhưng ngươi tới rồi thì tốt quá rồi.
- Ân.
Dạ Ảnh gật đầu, cười nhạt nhìn lại đảo qua hai người phía trước, chỉ là khi
ánh mắt hắn lướt qua lão giả, hắn dừng lại một chút, rồi lại không để ý.
Băng Lãnh Sương phía sau Dạ Ảnh thì toàn thân tản ra hàn khí lạnh lẽo, nàng
giống như là băng sơn, dù không muốn nhưng hàn khí cũng vẫn tản ra.
Hôm nay Băng Lãnh Sương mặc một bộ thanh y bó sát, làm lộ ra thân hình yêu mị,
chiếc eo thon nhỏ, đôi phong nhũ căng tròn cao ngất, bị từng sợi tóc lả tả che
ẩn bên trong, giống như thác nước che lấy đào tiên, đem đôi thỏ ngọc che dấu
đi, nhưng mà như vậy lại càng thêm diễm lệ.
Khi Dạ Ảnh cùng Băng Lãnh Sương vừa xuất hiện, lão giả ánh mắt liền rơi trên
người nàng, hơi nhíu mày, rồi lại tán thưởng một câu:
- Rất tốt.
Cũng không biết hắn tán thưởng cái gì, là hàn khí tốt, vẫn là nàng dung mạo
tốt.
Trần La nghe lão giả tán thưởng như thế, liền nhìn lại Băng Lãnh Sương, hai
mắt liền lộ ra nóng rực.
Diễm lệ dung mạo, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại vũ mị vô cùng, lập tức lại để
cho Trần La ngây dại, sững sờ nhìn trước nữ tử như thiên tiên trước mặt này.
Mỹ nhân như họa!
Khuynh nước khuynh thành!
Đây là hai câu đầu tiên hắn nghĩ tới khi nhìn thấy Băng Lãnh Sương.
Hắn thật sự không ngờ tới hôm nay có thể gặp được một nữ tử hại nước hại nhân
thế này, hai mắt phát sáng đầy tia lửa rực nhìn lên đôi phong nhũ cao quý kia,
nhưng rất nhanh miễn cương quay đầu, rời mắt đi, bởi Băng Lãnh Sương đã nhíu
mày nhìn về phía hắn, khiến hai mắt hắn như bị kim châm đâm vào, đau nhứt
không thôi.
Bất quá, điều làm hắn ngạc nhiên là, lão giả vậy mà lên tiếng tán thưởng, phải
biết vị gia chủ này chưa bao giờ lên tiếng tan thưởng ai bao giờ, không ngờ
hôm nay lại nghe gia chủ lên tiếng tán thưởng nữ tử này như vậy.
Băng Lãnh Sương không lên tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu với Mạc Huyền Nhi.
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Dạ Ảnh lười biếng vươn vai, nói ra.
Lúc này Trần La mới giật mình, lần này tìm thiếu niên này mới là chính sự.
- À, ta là Trần La, còn ngươi...
- Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh nói.
- Là thế này, chúng ta hôm nay tìm ngươi là muốn xem...
Trần La cười nói.
Chỉ là chưa nói xong đã thấy Dạ Ảnh phất tay nói:
- Nói chính sự đi!
- Ách, được rồi.
Trần La xấu hổ cười nói, liếc qua lão giả, nghiêm mặt lại nói:
- Ngươi có thể sửa chữa được bảo vật mà chỉ cần một thời gian ngắn là được
phải không?
- Ân, mà sao?
- Chúng ta muốn cùng ngươi hợp tác, ở gia tộc chúng ta có rất nhiều bảo vật
bị hư hại, chúng ta cung cấp cho ngươi bảo vật, ngươi chỉ cần sữa chúng hoàn
hảo lại là được, như thế nào?
Trần La không lòng vòng mà nói thẳng.
- Ồ, chính là vậy? Được thôi, nhưng...
Dạ Ảnh nói:
- Bán được thì ta lấy tám phần.
Trần La nghe xong câu đầu, liền vui mừng, nhưng nghe thấy câu tiếp theo liền
mặt cũng co giật liên hồi, con bà nó, tám phần, ngươi đây là cướp chắc?
Lão giả nhàn nhạt nhìn Dạ Ảnh tỏ vẻ hứng thú.
- Tám phần, cái gì? Ngươi đang nghĩ cái gì, tối đa là hai phần!
Trần La như muốn hét vào mặt thiếu niên trước mặt, nhưng rất nhanh liền cưỡng
ép ngăn lại, nói ra.
- Tám phần!
Dạ Ảnh lại cười nhạt nói.
- Ba phần?
Trần La cắn răng nói, vốn dĩ theo hắn nghĩ chỉ cần hai phần là có thể khiến
thiếu niên này vui mừng rồi, ai ngờ đây rõ ràng là gặp cướp, màng càng là vua
trong lũ cướp ấy chứ.
- Đã vậy thì thôi, ta cũng không phải là ăn mày a.
Dạ Ảnh nở nụ cười, nói.
Trần La lắc đầu, không biết phải nói gì.
Hai người Mạc Huyền Nhi không biết bọn hắn đang nói cái gì, nhưng hai nàng
cũng không biết gì nên không lên tiếng, để Dạ Ảnh xử lý.
Đúng lúc này, lão giả im lặng nãy giờ chợt lên tiếng nói:
- Được, tám phần liền tám phần, nhưng trước hết ngươi phải chứng minh cho ta
thấy ngươi đáng giá để lấy tám phần đó không, nếu không thì cho dù ngươi muốn
một phần cũng không có!
Dạ Ảnh chà tay trên hắc bào, cười nói:
- Làm thế nào chứng minh?
Lão giả nói:
- Đi, theo ta tới Trần gia, đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ biết.
- Dẫn đường!
Dạ Ảnh quay sang nói với Mạc Huyền Nhi và Băng Lãnh Sương:
- Huyền Nhi ngươi ở nhà đi, Lãnh Sương ngươi đi theo ta.
Mạc Huyền Nhi không tình nguyện, nhưng không nói gì, nàng về nhà ngồi tu luyện
vậy.
Băng Lãnh Sương gật đầu, đi theo Dạ Ảnh cùng tới Trần gia.
Trần gia là một trong tứ đại gia tộc của Thanh Vân đảo, thực lực kinh người,
mặc dù chỉ là gia tộc đứng cuối trong tứ đại gia tộc, nhưng vì Trần gia là một
gia tộc quanh năm buôn bán, tài lực kinh người, có giao lưu rộng rãi.
Dù nói là đứng cuối trong tứ đại gia tộc, nhưng trong tứ đại gia tộc lại không
ai dám đắc tội với gia tộc này, bởi vì dù thực lực tổng thể gia tộc không hơn
tam đại gia tộc còn lại, nhưng tài lực có thể địch một đất nước.
Có tiền liền có thể sai khiến ma quỷ, bên ngoài có biết bao nhiêu người vì
chút tài nguyên mà đánh nhau sống chết, nếu như bọn hắn chịu đưa ra một chút
hấp dẫn, thì chắc chắn có vô số người vì bọn hắn mà liều mạng với tam đại gia
tộc kia, cho nên dù tam đại gia tộc không sợ Trần gia, nhưng lại không dám đắc
tội.
Trần gia nằm ở phía bắc Thanh Vân đảo, chiếm một mảnh đất rộng lớn vô ngần,
sơn hà ở đây ẩn hiện ở phía sau, kéo dài vô tận.
Từng đình đài lầu các ẩn hiện đi ra, chớp lóe từng sợi quang mang nhàn nhạt,
những đình đài lầu các này như được đúc ra từ bảo ngọc đẹp đẽ, quang mang
chiếu rọi ra, giống như hình thành nên một tiểu thế giới vậy.