Đối với ánh mắt chờ mong của Băng Lãnh Sương, Dạ Ảnh cũng đã có suy nghĩ rồi,
liền hướng nàng mi tâm điểm tới. Băng Lãnh Sương lòng căng thẳng, nàng không
biết Dạ Ảnh có âm mưu gì không, nhưng thấy Dạ Ảnh thật sự không có sát khí,
liền ổn định lại, nghĩ lại dù sao nếu muốn giết nàng thì nàng đã không thể
sống đến bây giờ rồi.
Băng Lãnh Sương nhắm mắt lại, tại Dạ Ảnh điểm tới mi tâm, trong đầu liền nghe
“ông” một tiếng, tại sâu trong thức hải nàng, nổi lên từng cơn chấn động, cả
thức hải như bị nhấc lên từng cơn hải thần.
“Oanh, oanh, oanh...” từng trận âm thanh kinh thiên động địa vang lên trong
thức hải, liền thấy từng sợi quang mang từ bốn phương tám hướng, xuyên thấu
vạn cổ mà đến, chui thẳng vào thức hải, ngay lập tức thức hải dâng trào ra vô
tận quang mang, tại vô tận quang mang dâng trào đi ra, tựa như khai phá thiên
địa đồng dạng.
Quang mang vô tận tại trong thức hải dần trở nên yên tĩnh, theo thời gian dài
trôi qua, quang mang như một cái kén khổng lồ, lại nứt ra từng chút một, đến
cuối cùng, một tiếng “oanh” vang lên, theo một tiếng này vang lên, cái kén vỡ
ra, liền sau đó là một đoàn dấu ấn khắc vào thức hải.
Băng Lãnh Sương đau đớn ôm đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán, tại thức hải bị một
thứ lượng thông tin đưa vào, liền không khác gì đầu nàng bị nhét vào thứ gì
đó, vừa nặng nề vừa đau đớn, khó mà chịu được.
Dạ Ảnh thu hồi tay lại, nhìn Băng Lãnh Sương đau đớn ở đó, ngược lại lạnh nhạt
nói:
- Ngươi thân mang Thần Thể, là Băng Tinh Linh Thần Thể, đứng thứ hai mươi mốt
trong ba mươi sáu Vạn Cổ Thần Thể Bảng, nay ta đưa ngươi Băng Thiên Thần
Quyết. Nếu như ngươi chịu đựng được mà nói, liền ngươi có tư cách bên cạnh ta,
còn không chịu được, đừng nói là thay đổi cái gì, đến mạng của ngươi chỉ sợ
khó mà bảo toàn.
Nói rồi hắn quay người đi ra khỏi phòng, còn Băng Lãnh Sương có ra sao thì
cũng không phải hắn lo lắng, thứ hắn cần là một thanh kiếm, đem thiên địa đồ
diệt, chứ không cần một phế vật.
Dạ Ảnh tin tưởng, chỉ cần nàng kiên định chịu được mà nói, lại được hắn chỉ
điểm, chắc chắn sẽ có ngày nàng giống như Băng Tâm Ngân, thành tựu Nữ Đế, quét
ngang bát hoang, uy hiếp thiên địa. Thậm chí, nếu như nàng có thể phát huy hết
Thần Thể lực lượng, thành tựu Thần ngay tại trước mắt.
Đương nhiên, đó là sau này, Băng Lãnh Sương còn con đường còn rất dài cần phải
đi, trên còn đường này, nếu như nàng không chịu được thì sẽ trầm luân hoặc lưu
lại bóng ma vĩnh viễn, không có đường thoát. Đây là còn đường một hướng, đã đi
thì không thể về, khi bắt đầu bước chân lên nó, thì đã là chạy đua với tử
thần, không thể quay đầu lại.
...
Thanh Vân Tông.
Bên trong Nghị Sự Đường, đây là một nơi rộng lớn, xung quanh căn phòng có đặt
hai dãy ghế, toàn bộ là tám cái, ở giữa bên trên là một chiếc ghế khác.
Hai dãy ghế ở hai bên là giành cho Trưởng Lão Hội, đây là những vị trưởng lão
của Thanh Vân Tông, còn ở bên trên là của Tông Chủ, chỉ là lúc này chiếc ghế
này không có ai ngồi.
Tại lúc này, tại hai dãy ghế mỗi vị trưởng lão đều ngồi bên trên, sắc mặt âm
trầm, khí tức khủng bố ẩn ẩn tản ra, những khí tức này ít nhất cũng là Thánh
Nhân cảnh, đây chính là lực lượng chủ chốt của Thanh Vân Tông.
Chính nhờ có cỗ lực lượng không kém này mà Thanh Vân Tông được xem là một cỗ
thế lực mạnh mẽ, ở Thanh Vân Đảo, Thanh Vân Tông cũng là bá chủ một phương, ít
ai dám trêu chọc vào.
Những người này thường xuyên bế quan tu luyện, mọi sự vụ đều do một hai vị
trưởng lão ra giải quyết, nhưng lúc này mọi người đều có mặt ở Nghị Sự Đường,
có nghĩa là có việc lớn cần mọi người ra mặt giải quyết mới được.
Ngay lúc này, một vị trưởng lão tên Lưu Phong sắc mặt âm trầm vỗ bàn lên
tiếng:
- Cửu Xà Yêu Môn quá đáng, cho rằng chúng ta là quả hồng dễ nắm, dám tại ban
ngày ban mặt giết người của chúng ta, thật sự cho rằng chúng ta không dám khai
chiến sao!
Tín Nghĩa là một vị trưởng lão tóc bạc, da thịt nứt nẻ, nhưng ánh mắt có thần
lưu động. Sau khi nghe Lưu Phong, lão cũng lên tiếng nói:
- Bọn hắn không sớm không muộn, lại chọn ngay lúc này muốn giết người chúng
ta, chắc chắn là có dự mưu gì đó, chúng ta không thể khinh suất được. Bất quá,
chúng ta cũng không thể để bọn hắn giết người còn thoải mái được, phải thay
các đệ tử đòi lại công đạo, nếu không thì thật sự khó mà ổn định nhân tâm.
Một trưởng lão khác tên Tam Phong cũng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, mặc dù bọn hắn chắc chắn có âm mưu gì đó, nhưng chúng ta vẫn phải
vì các đệ tử mà đòi lại một chút công đạo. Chỉ là, nếu như muốn thế, chúng ta
cần phải chuẩn bị một chút, không thể để bọn hắn kiếm được lợi từ tay chúng
ta.
Dừng một chút, Tam Phong trưởng lão lại nói thêm:
- Đương nhiên, trước mắt thì khoan cùng Cửu Xà Yêu Môn khai chiến, mà tìm phe
cánh của chúng chém rụng, cái này phải làm trong im lặng, và phải nhanh, không
để bọn chúng có chút phòng bị nào.
Các vị trưởng lão khác trầm suy một hồi, cuối cùng gật đầu, trong đó một vị
trưởng lão khác lại nói:
- Năm mươi năm trước Cửu Xà Yêu Môn, môn chủ Thế Bất Tình bị tông chủ chúng
ta đánh bị thương, chẳng lẽ là đã khôi phục, thậm chí là có đột phá, nên bọn
hắn mới dám cùng chúng ta khai chiến?
Một trưởng lão trung niên khác sờ sờ cằm, hai mắt phát ra tia sáng, cười nhạt
nói:
- Chỉ sợ không sai a, năm mươi năm trước Thế Bất Tình đã là Thánh Hoàng sơ kỳ
đỉnh, chỉ sợ qua cỡ này thời gian chắc đã đột phá lên Thánh Hoàng trung kỳ đi,
nhưng thế thì sao, tông chủ chúng ta hai mươi năm trước đã đột phá Thánh Hoàng
trung kỳ, với lại, mới đây từ trong thông đạo bảo tàng kia, tông chủ thu được
một món tiên bảo, đợi khi luyện hóa xong thì thực lực chắc chắn không thua gì
Thánh Hoàng đỉnh phong, đến khi đó thì còn sợ gì Thế Bất Tình nữa.
Lưu Phong mặt cũng giãn ra, nói:
- Đúng vậy đúng vậy, đợi tông chủ xuất quan, chúng ta cần gì phải co đầu rút
cổ nữa, những kẻ bỏ đá xuống giếng kia cũng không nên tồn tại nữa rồi. Mà tông
chủ thu được tiên bảo, ta cũng mong thấy được tiên bảo rốt cuộc là như thế
nào.
- Nói đến tiên bảo ta nhớ có nghe một đệ tử nói, Thi Âm Tông đệ tử trong lúc
vô tình lấy được một môn công pháp, tên công pháp là gì thì không rõ, nhưng
hình như là một môn tiên pháp...
Một trưởng lão tên Quan Thổ, cỡ trung niên lên tiếng.
- Hừ, chắc cũng là mấy môn công pháp bàng môn tà đạo, hại người hại mình thì
được cái gì.
Lưu Phong khinh thường nói.
- Được rồi, đừng ở đây tốn thời gian nữa, nên nhanh chóng trở về tiến hành
chuẩn bị, với lại, cũng nên phái người bắt đầu kế hoạch chém rụng phe cánh của
Cửu Xà Yêu Môn đi, thời gian không nhiều, đừng để bọn chúng có chuẩn bị.
Lúc này một trưởng lão ngồi ở dẫy đầu lên tiếng, đây là một lão giả, hai mắt
đang nhắm lại, Khí định thần nhàn, lúc này mới lên tiếng nói.
Lão giả tên Quỳ Lai, là người có thực lực mạnh nhất trong Trưởng Lão Hội,
Thánh Nhân đỉnh, danh tiếng cũng lớn, nên khi lão lên tiếng thì không ai không
nể mặt lão.
- Tốt.
Mọi người cũng biết không thể ở đây nữa, từng người lóe lên một cái rồi biến
mất.
Liền ngay sau đó, Thanh Vân Tông cao tầng đều bí mật hành động, chuẩn bị cho
kế hoạch sắp tới.
Còn Thanh Vân Tông đệ tử bình thường thì vẫn không hay biết gì, tất cả đều như
trước đây, mặc dù sau Vạn Ma Động sự tình, có rất nhiều biến đổi, như có người
thu được truyền thừa, bảo vật, liền trở về tiềm tu, bế quan, nhưng không ảnh
hưởng đến sinh hoạt bình thường.
Đương nhiên không chỉ mỗi Thanh Vân Tông, mà rất nhiều thế lực khác điều như
vậy, cả Vũ Huyền Đại Lục đều có, một thứ khác biệt sẽ thấy lạ, nhưng nhiều thứ
cùng khác biệt, lại thấy bình thường, khi cả Vũ Huyền Đại Lục đều giống như
nhau thì mọi người lại thấy bình thường.
Cũng do đó mà Vũ Huyền Đại Lục trong lúc nhất thời rất bình yên, bất quá, đó
là nói chung lại mà thôi, bởi cũng vì sau khi Vạn Ma Động sự tình, có nhiều
thế lực vì đó tranh đoạt bảo vật, cũng gây ra các loại cừu hận, trả thù lẫn
nhau, ừ, rất nhiều.
Bất quá, Vũ Huyền Đại Lục có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến Dạ Ảnh,
hắn cũng lười đi quản nó, cái này cũng chỉ là sự tình bình thường, không có gì
mãi mãi bình ổn cả.
Cũng như nắng lớn trước hoàng hôn mà thôi!
...