Hy Vọng


Nhưng thấy Dạ Ảnh bị khinh thường, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ở bên mà
thôi, thật sự nàng không giỏi nói chuyện, nên không biết nói gì cho phải.

Dạ Ảnh thì lại lạnh nhạt, nhìn sang Từ Lan Hoa, nói:

- Có vẻ như có ruồi muỗi bu tới rồi...

Lục Mặc Tâm như tức điên lên, nhưng trước mặt Từ Lan Hoa không tiện tức giận,
đành nói sang chuyện khác:

- Bên kia các trưởng lão đang tập hợp để tử, ta tới kêu muội đến...

- A đúng rồi, ta cũng có chuyện muốn báo cáo, chúng ta liền đi qua.

Từ Lan Hoa lúc này mới nhớ ra chuyện bên trong Vạn Ma Động bị Chấn Nam kia
đuổi giết, đành để lại Dạ Ảnh mà vội đi.

Lục Mặc Tâm khinh thường quét người Dạ Ảnh một cái, cuối cùng phun ra một câu
rồi rơi đi:

- Phế vật.

Dạ Ảnh ra khỏi Thanh Vân Tông, hướng đến một nơi mà đi, phương hướng này chính
là nơi ở của Mạc Huyền Nhi, trước đó hắn rơi xuống, được nàng đem về nơi đó,
liền hắn cũng nên trở về “nhà” rồi.

Có chút cảm khái, hắn lắc lắc đầu, đi được một lúc đã thấy phía trước hiện ra
một ngôi nhà, nhìn có vẻ đơn sơ bình thường, nhưng lại ấm áp dị thường, người
như hắn, có một nơi để trở về đã là vi diệu rồi.

Lúc này mặt trời đã ở đỉnh cao nhất, cũng là thời điểm nhật quang mạnh mẽ
nhất, tất cả mọi nơi đều được nhật quang rọi chiếu, từng ngõ ngách dù bé nhỏ
thế nào vẫn được chiếu sáng.

Tại trong ngôi nhà, Dạ Ảnh ngồi ở chiếc giường gỗ, suy nghĩ một lát, rồi hắn
phất phất tay.

“Oanh —” một tiếng, tại hắn phất tay lên, chợt thấy phắp tắc không gian phía
trước mặt kêu lên từng tiếng va chạm, liền sau đó thấy được một đạo vết nứt
không gian nứt ra.

Một lực đẩy từ bên trong vết nứt không gian truyền ra, trong chớp mắt đó, Dạ
Ảnh búng ngón tay, một tiếng “keng” vang lên, sau đó bỗng thấy khí tức bên
trong vết nứt đảo loạn, cuối cùng tại một tiếng “ông” đó, liền thấy hai thân
ảnh thiếu nữ từ trong không gian vết nứt bay ra, lơ lững trước mặt Dạ Ảnh.

Một người là Mạc Huyền Nhi, người còn lại chính là nữ tử Băng tộc kia!

Tại lúc này, Mạc Huyền Nhi sau khi được Dạ Ảnh đưa ra, khí tức trên người đã
từ Phi Thiên vọt tới Địa Hoàng. Cái này, có thể là do trước đó Dạ Ảnh khôi
phục khí lực, thả ra một ít Thái Sơ lực lượng, cùng với Thiên Địa linh khí,
lại được nàng hấp thu trong vô thức, dẫn đến đột phá đi.

Dạ Ảnh đem nữ tử Băng tộc đưa tới một nơi khác, ngôi nhà này khá rộng, lại có
hai căn phòng cách biệt, nên Dạ Ảnh đem nữ tử này qua bên căn phòng kia, đây
là nơi hắn trước đó nằm.

Làm xong tất cả, hắn lại ngồi xuống tại đó, tâm thần thu lại, toàn bộ tập
trung tại trong đan điền.

Tại lúc này, bên trong đan điền hắn, hỗn độn thế giới đã bị đánh nát, chỉ còn
lại vài mảnh hỗn độn, tụ tập thành đoàn, trôi ngược mà lên, hình thành từng
khỏa hỗn độn.

Tại đan điền Dạ Ảnh đã hình thành nên thiên địa, giống như là vũ trụ vậy, bên
trong là những khỏa tinh cầu, từng cái tinh không, từng đạo tinh vực, dần dần
hình thành một mảnh thiên địa mới.

Trước đó Dạ Ảnh muốn tạo nên Tam Thiên Thế Giới, nhưng bị sập đổ, dù đã cưỡng
ép khống chế, nhưng vẫn chỉ có thể để từng mảnh hỗn độn tạo thành khỏa hỗn độn
như thế thôi.

Bất quá, chỉ cần thời gian là hắn lại sẽ hình thành nên một Thiên Địa mới, một
Tam Thiên Thế Giới hoàn chỉnh, đợi khi hắn hình thành thứ này, cũng là lúc
bước tiếp bước kia, nhưng lúc này tạm bỏ qua đã.

Thứ hắn để ý lúc này là thứ tà ác kia, đây là một thứ mà hắn không nắm bắt rõ
nhất, bởi thứ này ngay từ đầu đã xuất hiện trong cơ thể hắn, có thể nói là từ
khi hắn bắt đầu, đã có thứ này.

Hắn không biết thứ này là thứ gì, nhưng trải qua nhiều năm tìm hiểu, cũng đại
khái hiểu sơ qua nó, dù không biết tên gọi, nhưng chắc chắn thứ này có liên
quen đến trên kia, thậm chí nói là thứ này vốn dĩ thuộc thứ trên đó.

Lúc này toàn bộ tinh thần Dạ Ảnh tập trung tại ngay nơi phát ra khí tức tà ác
kia, chỉ thấy nơi đó có một đạo bóng đen rất rất nhỏ, thậm chí còn không bằng
con kiến, vô cùng nhỏ. Tại bóng đen đó, xung quanh là bốn kiện Thần Vật đang
tỏa ra khí tức mạnh mẽ, lực lượng bá đạo chấn áp mà thành, hình thành nên một
tuyệt thế đại trận, đem bóng đen kia phong ấn lại, làm khí tức tà ác không
cách nào tản ra được.

Dạ Ảnh nhắm mắt không biết bao lâu, khi nhìn bóng đen, hắn suy nghĩ rất nhiều
thứ, cũng nghĩ đến rất nhiều thứ, nhiều khi thấy đã nắm bắt được, nhưng lại mơ
hồ không rõ, chỉ là về sau, hắn chợt cười nhạt một tiếng.

Không biết hắn đã nghĩ ra cái gì, chỉ mỗi hắn biết mà thôi.

“Oanh —” một tiếng, đột nhiên một cỗ khí tức lạnh lẽo truyền đến, không khí
như bị đông kết lại, hóa thành từng trận băng phong, cuốn loạn mọi thứ.

Liền ngay sau đó, thấy được nữ tử đang nằm trên giường tỉnh lại, hai mắt mở
lớn, nhanh như thiểm điện phóng xuống giường, mắt đầy cảnh giác nhìn Dạ Ảnh.

Dạ Ảnh lãnh đạm nói ra:

- Đừng loạn.

Nữ tử hừ một tiếng, tay đưa hông, làm tư thế rút kiếm, nhưng rất nhanh sắc mặt
kịch biến, nàng không nhìn thấy kiếm của mình đâu.

Đối với nàng, kiếm không khác gì mạng, mất kiếm liền như mất mạng, nay vậy mà
không nhìn thấy kiếm mình đâu, cái này không khác nào đại biểu nàng đã chết?
Đưa tay ôm đầu, cảm thấy có chút đau đầu.

Dạ Ảnh cười nhạt, tay khẽ phất, liền thấy một đạo quang mang bắn ra, sau đó là
thấy một thanh kiếm màu như ngọc bích, nhưng lại sắc bén dị thường, giống như
có thểm trảm thiên địa, đồ ma thần.

Nữ tử thấy kiếm, có chút kích động, nhưng lại ảm đạm, mặc dù khuôn mặt luôn
lạnh lùng nhưng cũng nhìn ra trong mắt nàng ta, nữ tử lấy lại kiếm, nhìn Dạ
Ảnh.

Dạ Ảnh ném ra kiếm, lại nhàn nhạt nói ra:

- Ngươi tên gì?

Nhìn Dạ Ảnh một hồi, lạnh lùng nói:

- Băng Lãnh Sương.

Dạ Ảnh gật đầu, xa xăm nhìn nàng, cuối cùng thở ra một hơi, nói:

- Băng Tâm Ngân còn tại thế không?

Tại lời hắn vừa ra, Băng Lãnh Sương hai mắt phát lạnh, giống như một đầu ma
thú bị khiêu khích, có chút điên cuồng, nói:

- Ngươi là ai?

- Trả lời ta!

Dạ Ảnh đột nhiên uy nghiêm đáng sợ, một tiếng quát ra như đế vương phẫn nộ,
thần uy lập tức áp xuống, khiến Băng Lãnh Sương trong lúc nhất thời kinh hãi,
nói ra:

- Không!

“Hô —” hít một hơi sâu, Băng Lãnh Sương đột nhiên ngồi bệt xuống đất, cả người
còn đang run rẩy vì tiếng quát Dạ Ảnh. Nàng không biết tại sao thiêu niên nhìn
yếu đuối này lại có uy áp đáng sợ như vậy, lại thêm hỏi tổ tiên nàng, khiến
nàng không biết làm sao.

Dạ Ảnh nghe vậy, liền nhắm mắt lại, tâm tình có chút run rẩy, nhưng rất nhanh
liền hồi phục, khi ánh mắt hắn lần nữa mở ra, đã khôi phục lại như lúc đầu,
nói:

- Băng tộc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Băng Lãnh Sương mặt không đổi sắc nhìn Dạ Ảnh, nhưng tâm tình đã chấn động vô
cùng, cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói ra:

- Băng tộc sự tình, không cần ngươi quan tâm.

Băng tộc là một trong Tứ Đại Cổ Tộc, tự nhiên là mạnh mẽ vượt qua bình thường
rất nhiều, nếu như Băng tộc xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ chấn động cả Thiên
Địa chứ không nói chơi. Nàng thân là tộc nhân Băng tộc, tự nhiên sẽ không nói
gì. Có điều, trong nội tâm nàng còn có chút mâu thuẫn, không biết làm sao.

Dạ Ảnh lắc lắc đầu, nói ra:

- Băng tộc hôm nay, đã không còn là Băng tộc khi đó, có thể rất nhanh thôi,
nó sẽ lại càng khác, thậm chí không còn là Băng tộc, mà đổi sang Thiên tộc
luôn a.

Băng Lãnh Sương lần nữa chấn động, lắp bắp nói:

- Ngươi, ngươi làm sao biết...

Dạ Ảnh cười nhạt không trả lời, thật lâu sau, hắn mới nói ra:

- Ngươi muốn tự mình thay đổi nó không?

- Thay, thay đổi cái nó? Là thay đổi cái kia sao?

Băng Lãnh Sương lắp bắp một hồi, cuối cùng mới nói ra được.

Dạ Ảnh lạnh nhạt nhìn nàng, đợi nàng nói xong, hắn mới chỉ tay lên trên trời,
nói ra:

- Là thay đổi đổi nó, là đem Thiên tộc đạp đổ, đưa Băng tộc xuất thế lần nữa!

Băng Lãnh Sương đúng là có chút rung động, nhưng lại không tin tưởng lắm, nàng
cảm thấy thiếu niên này có chút khoa trương rồi, bất quá, nàng nguyện ý đánh
cược một lần.

Nàng bên trong Băng tộc không có địa vị gì, sự tình Băng tộc đúng là không đến
lược nàng lo, nhưng bởi vì người thân nàng bị Thiên tộc hại chết, nàng lại
phải rơi xuống chỗ kia, xa cách gia tộc, liền từ đó nàng đã quyết phải diệt
Thiên tộc rồi, dù biết không thực tế, nhưng đó là ý nghĩa của nàng, ý nghĩa
sinh mệnh nàng, không có chấp niệm báo thù này, có khi nàng đã chết bên trong
vài năm trước rồi.

- Ta phải làm sao?

Băng Lãnh Sương lúc này không còn lạnh lùng như trước, mà có chút biểu cảm
sinh động rồi, nhưng đó chỉ là một chút mà thôi, vẫn là băng sơn khó gần.

Nàng nhìn Dạ Ảnh bằng ánh mắt mong chờ, đây là hy vọng giúp nàng đem thứ không
thực tế kia thành thực tế rồi.

...


Vạn Cổ Ma Thần - Chương #76